Mạc Phàm lạnh nhạt gật đầu.
Hắn nói đại khái chuyện gặp được Tuyết Nhi cho hai người một phen, chỉ là hắn giấu diếm quan hệ giữa hắn và Tuyết Nhi với tên Tuyết Nhi.
“Ừng ực…” Long Nhược Tuyết nuốt nước bọt.
- Cậu trâu thật!
Long Nhược Tuyết không nói gì nữa giơ ngón cái với Mạc Phàm.
- Sao thế, vương tử Carter này rất lợi hại sao?
Mạc Phàm đầy hứng thú hỏi.
- Đâu chỉ lợi hại, quả thực vô cùng lợi hại, tên lưu manh kiêu ngạo tự đại như cậu, chỉ cần một ánh mắt của anh ta là có thể giết chết.
Long Nhược Tuyết tức giận nói, không thèm pha trà.
Mạc Phàm này vừa tới Giang Nam một ngày, đắc tội Carter và Hiên Viên Long, đúng là ghê gớm.
- Carter là vương tử một quốc gia nhỏ ở Châu Âu, anh ta dùng thân phận vương tử, hoàn thành khổ tu nghiêm khắc nhất của Thần Điện, khổ tu này gần trăm năm qua chưa có ai có thể hoàn thành, sau này sẽ không có, lần đầu tiên ban ân đã có được ba loại năng lực cao nhất, thực lực dưới điện chủ của Thần Điện.
Giang Thành nghiêm túc nói, trong giọng điệu có chút e sợ vương tử Carter này.
- Điện chủ của Thần Điện có thực lực gì?
- Điện chủ của Thần Điện chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng, chỉ biết là ông ta rất lợi hại, nhưng không ai biết ông ta lợi hại thế nào, tất cả những người điều tra thực lực của điện chủ Thần Điện, chưa một ai nhìn thấy điện chủ, đã chết.
Long Nhược Tuyết nói.
- Tôi từng gặp vương tử Carter, không nhiều tuổi lắm, thực lực không dưới tôi, hẳn là mạnh hơn cậu một chút, cho nên khi cậu gặp cậu ta phải cẩn thận một chút.
Giang Thành nói thêm một câu.
Ông ta từng gặp Carter ở tiệc rượu rồi, cậu ta đã đến Tiên Thiên đỉnh phong, nhưng khi ông ta nhìn thẳng Carter liền loại cảm giác không thể địch lại được.
- Hửm?
Mạc Phàm nhướn mày, trong mắt hiện lên dị sắc liền biến mất, không để ở trong lòng lắm.
Giang Thành chưa từng ra tay với hắn, có thể biết được thực lực chân chính của hắn sao.
Hơn nữa hắn chỉ cách cảnh giới Tiên Thiên một bước, đợi hắn tiến vào Tiên Thiên, vương tử Carter của Thần Điện cũng được, điện chủ của Thần Điện cũng được, Carter dám có ý đồ với Tuyết Nhi, giết.Điện chủ Thần Điện muốn báo thù cho Carter, cũng phải chết, không hơn.
- Nhiệm vụ lần này là gì?
Mạc Phàm quay lại chuyện chính, hỏi.
- Có khả năng nhiệm vụ lần này liên quan đến chuyện cậu gặp phải, bọn họ bắt cô gái kia hơn phân nửa là tham gia hành động bí mật.
Giang Thành nói.
Thần Điện truyền giáo ở Hoa Hạ trên trăm năm, chuyện này vốn không có gì, chuyện truyền giáo, chỉ cần không phải là tà giáo, bọn họ vẫn mở một mắt nhắm một mắt.
Nhưng gần đây bọn họ phát hiện, Thần Điện bắt một số cô gái Hoa Hạ.
Trải qua điều tra của bọn họ, những cô gái này được mang tới một giáo đường bí ẩn ở Giang Nam.
Tất cả cô gái bị bắt giữ, sau khi đưa về bị tẩy toàn bộ trí nhớ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Những cô gái được đưa về chưa tới vài ngày, toàn bộ xảy ra cơ thể không khỏe ở mức độ khác nhau.
Tình huống của một cô gái ở Long Tổ bọn họ ẩn nấp vào càng nghiêm trọng, khí quan suy kiệt nặng, bác sĩ Long Tổ cũng bó tay chịu trói, không tra ra được vấn đề.
Không giống trúng pháp thuật, nguyền rủa gì đó, cũng không giống bị ngược đãi.
Theo như lời Giang Thành nói, ông ta cũng không có biện pháp biết Thần Điện đang làm gì.
- Nhược Tuyết, cô đẩy Tiểu Chiêu vào đây, để Mạc tiên sinh khám xem.
Giang Thành khoát tay với Long Nhược Tuyết nói.
“A…” Long Nhược Tuyết đáp, vội vàng đi ra ngoài.
Chỉ trong phút chốc, cô và một mỹ nữ y tá đẩy xe lăn đi vào.
Một cô gái ngồi trên xe lăn, bộ dạng khoảng 20 tuổi, ngũ quan coi như là tinh xảo, thuộc loại hình đáng yêu.
Nhưng lúc này hai mắt nhắm chặt, trên mặt không có một chút huyết sắc, trên hai tay cắm ống truyền dịch.
- Cô ấy tên là Tiểu Chiêu, nhân viên tình báo của Long Tổ chúng tôi, vốn định nguyên đán chuẩn bị kết hôn, nhưng mà…
Giang Thành cau mày, thở dài nói.
Không phải Long Tổ chỉ có bốn tiểu đội tinh nhuệ chiến đấu là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, ngoại trừ tiểu đội chiến đấu ra, còn có vô số nhân viên tình báo, hậu cần, quản lý, đám dự bị, Tiểu Chiêu này là một trong số đó.
Trong con ngươi Mạc Phàm chớp lóe lam quang, nhìn về phía cô gái này, lông mày lập tức nhíu lại.
Khí quan của cô gái này bị suy kiệt nghiêm trọng, nhưng khắp nơi trên người lại ẩn chứa năng lượng khổng lổ.
Năng lượng này cường đại hơn tu vi của cô gái rất nhiều, không chỉ dung nhập vào trong huyết dịch và kinh mạch của cô gái, hòa hợp với chân khí trên người cô gái này, ngay cả trong Thức Hải cũng có.
Một lát sau, lông mày Mạc Phàm giãn ra, nhưng mắt nheo lại, hàn quang lóe ra.
- Chẳng trách lại như vậy.
- Đại lưu manh, nhìn ra được chưa, nhìn ra thì nhanh cứu người…
Long Nhược Tuyết vội vàng nói.
- Nhược Tuyết.
Giang Thành lạnh lùng liếc nhìn Long Nhược Tuyết một cái.
Long Nhược Tuyết bĩu môi, lúc này mới im miệng.
Mạc Phàm không để ở trong lòng, cũng không trả lời.
Ngón tay giữa của hắn sáng lên, một hộp đựng ngọc châm như sợi tóc xuất hiện trong tay hắn.
Những ngọc châm này là hắn cố ý chuẩn bị, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Hắn vê ngọc châm, ngón tay như đánh đàn.
Ngọc châm đâm chính xác vào tâm, can, tỳ, dạ dày và nơi quan trọng của Tiểu Chiêu, che lại toàn bộ kinh mạch.
Sau đó ý niệm của hắn vừa động, Diễn Thiên Thần Quyết vận chuyển tới cực hạn.
Thần thức của hắn lập tức hóa thành một cây châm, bay từ trong mi tâm hắn ra.
Tuy đạo thần thức này chỉ có kích thước như sợi tóc, dài bằng ngón trỏ, nhưng chỉ cần đâm vào trong Thức Hải của người khác, cho dù là cao thủ Tiên Thiên cũng có thể khiến đối phương rơi vào chỗ chết.
Nhưng lần này hắn không dùng để giết người, mà dùng để cứu người.
“Vù!” Thần thức ngưng thực của hắn đâm vào mi tâm Tiểu Chiêu.
- Thần thức ngưng châm, Mạc tiên sinh muốn làm gì?
Giang Thành nhìn cây châm kia, khiếp sợ nói.
- Bảo vệ Thức Hải của cô ấy.
Mạc Phàm giải thích.
Làm xong những chuyện này, hai mắt hắn lập tức biến thành màu bạc, hai đạo ngân quang bay từ trong mắt hắn ra, bắn vào cơ thể Tiểu Chiêu.
Tiểu Chiêu vừa rồi còn vô cùng bình tĩnh, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, thân thể cũng vặn vẹo theo.
- Còn không đi ra cho tôi?
Mạc Phàm lạnh giọng quát.
Rõ ràng giọng nói không lớn, từng chữ lại hóa thành văn tự màu bạc, như hoa sen nở rộ bay vào trong cơ thể Tiểu Chiêu.
Vừa rồi mặt của Tiểu Chiêu còn trắng bệch, lúc này lập tức đầy máu, đỏ tươi.
- Thôi, vậy thì vĩnh viễn đừng ra nữa, trở thành một phần của cô ấy đi.
- Trấn!
Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, trong lòng bàn tay hiện lên tám văn tự như Phạn văn, văn tự vây thành một vòng tròn, một tay giống như mang theo lực vạn quân ấn về phía Tiểu Chiêu, kình phong lập tức nhấc lên, bức tranh lung lay.
Không đợi dấu tay của hắn chạm vào người Tiểu Chiêu, một bóng dáng màu vàng ra khỏi cơ thể Tiểu Chiêu.
Bóng dáng màu vàng thành hình người, cao không khác Tiểu Chiêu mấy, nhưng vô cùng mơ hồ, tựa như do rất nhiều hạt cát màu vàng tạo thành.
Kim ảnh mới ra khỏi cơ thể Tiểu Chiêu, một đôi cánh hiện ra ở sau lưng, nhanh chóng bay về phía tây.
- Chạy, ngươi chạy được sao?
Hai đạo ngân quang bắn từ mắt Mạc Phàm ra, trong chớp mắt đã biến mất vào cơ thể kim ảnh.
“A!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Rầm!” Kim ảnh nổ tung, giống như pháo hoa rực rỡ trong những giây cuối cùng, hạt cát màu vàng rơi xuống.
Từ lúc xuất hiện đến khi biến mất, chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Ở đây, Giang Thành, Long Nhược Tuyết và y tá kia, đều có vẻ mặt đều khiếp sợ.
- Đây là?