Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1056

Chỉ là không quá một lúc lâu, hot search kia đã rất nhanh bị kéo xuống, trên mạng bàn luận về hai người bọn họ, cũng biến mất hoàn toàn.

Môi anh ta hơi nhếch nhẹ lên, cười một cái lạnh lẽo.

Không cần nghĩ cũng biết, chuyện này là ai làm.

Trên thực tế, anh ta cũng có khả năng bỏ hot search, chỉ là, anh ta hoàn toàn không có suy nghĩ đó.

Nếu như hot search đó có thể là cho Phạm Nhật Minh hiểu lầm, thì anh ta việc gì phải phí tâm tư đi loại bỏ chứ?

Tác phong của người đàn ông kia, so với tưởng tượng của anh ta thì rất nhanh chóng.

Anh ta cười hừ nhẹ một tiếng, đôi mắt ướt át dưới cặp kính tràn ngập sự mỉa mai và khinh bỉ.

Cho dù Phạm Nhật Minh bỏ hot search thì có lợi ích gì chứ? Bây giờ người chăm sóc cho Khánh Linh, cũng không phải là anh ta?

Cuối cùng, có thể ở lại bên cạnh Khánh Linh, người có thể chăm sóc cô đến lúc già, còn ai ngoài anh ta, và cũng chỉ có anh ta.

Mạch Phong Trần trở lại phòng bệnh, ánh mắt châm biếm vừa rồi của anh ta lại giấu toàn bộ dưới cặp kính kia, còn lại là nụ cười dịu dàng tràn ngập ý cười không bao giờ biến mất.

“Có đói bụng chưa?”

Mạch Phong Trần bày biện đồ ăn, vừa hỏi.

Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy được đồ ăn thơm ngon, bụng đói không nhịn được kêu lên hai tiếng, cô cười cầm lấy cái đũa, nói: “Đã đói bụng từ lâu rồi.”

Nói xong, cô liền gắp đồ ăn lên ăn.

Một bên, ánh mắt Mạch Phong Trần vẫn thủy chung nhìn cô, thỉnh thoảng đưa cho cô đôi đũa gắp đồ ăn.

Không khí trong phòng bệnh im lặng lại ấm áp, người ngoài nhìn vào không biết gì, lại còn tưởng hai người họ là một đôi một cặp.

Nhưng mà lúc này, Phạm Nhật Minh đang đứng ngoài cửa, trên mặt anh không giấu được sự tức giận, bàn tay người đàn ông cầm lên cái nắm cửa của phòng, sau đó mở cửa ra.

Đột nhiên, tiếng người đàn ông trong phòng vọng ra, nháy mắt làm cho Phạm Nhật Minh dừng lại động tác.

“Khánh Linh, chồng em… Có biết chuyện của chúng ta không?

Nghe vậy, tay của Nguyễn Khánh Linh đang cầm đũa thì dừng lại.

Một lúc sau, cô thở dài, sau đó buông đôi đũa đang cầm trên tay xuống.

Cô nhìn Mạch Phong Trần, lắc đầu nói: “Em chưa có nói qua với anh ấy.”

Tuy rằng Phạm Nhật Minh đối với chuyện mọi chuyện đều bình tĩnh đến đáng sợ, nhưng mà, chỉ cần cô gặp chuyện, đặc biệt là với người khác phái, người đàn ông kia sẽ trở nên bá đạo và nhạy cảm, hơn nữa có đôi khi ngây thơ như một đứa trẻ.

Điều này, từ trước khi Phạm Nhật Minh và tiền bối Lê Tuấn ở chung đã có thể nhận ra rồi.

Vì thế, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng ít nhiều cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ là, cô lại không chán ghét cái tính bá đạo không nói đạo lý của Phạm Nhật Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK