Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 327

Còn Nguyễn Khánh Linh thì đơn thuần, cô hoàn toàn không đấu lại anh ấy.

Cho nên Phạm Nhật Minh nghĩ, thay vì để cô tiếp tục làm việc dưới trướng Hồ Phi, chi bằng mình sắp xếp để cô làm việc dưới trướng người mà mình quen biết, như vậy mình cũng có thể yên tâm hơn một chút.

Chí ít thì tổng giám đốc của Big Fish là Hách Huy Hoàng, có sự chăm sóc của Hách Huy Hoàng thì ít nhất Nguyễn Khánh Linh sẽ không bị người khác hãm hại mà chính cô cũng không biết.

Thế nên Phạm Nhật Minh gật đầu: “Ừ, đế cô ấy làm việc dưới trướng của cậu thì tôi yên tâm hơn.”

Nghe thấy thế, tất nhiên Hách Huy Hoàng vui vẻ đồng ý, anh ta cười nói: “Cậu không cần phải khá yên tâm đâu, cứ yên tâm một trăm phần trăm đi, huống hồ, cho dù cậu không nói thì tôi vốn cũng định đi ký hợp đồng với cô vợ nhỏ này của cậu đấy, bởi vì bản thân cô ấy rất ưu tú.”

Thực ra, nghe Hách Huy Hoàng khen Nguyễn Khánh Linh như vậy, Phạm Nhật Minh cũng không cảm thấy bất ngờ cho lắm.

Dù sao thì vợ mình xuất sắc bao nhiêu đương nhiên là anh biết rất rõ.

Chỉ là, vừa rồi lúc xuống sân khấu, cảm giác mất mát không sao giải thích được đó lại tuôn trào trong lòng anh.

Nhưng, Phạm Nhật Minh cố gắng ép cảm giác này xuống, đặt nó vào một góc sâu nhất trong lòng, giống như là vậy thì cảm xúc đó sẽ không ảnh hưởng đến anh nữa.

Hách Huy Hoàng nhìn bộ dạng hiếm khi xuất hiện của anh, anh ta không nhịn được cảm thán một câu: “Nhật Minh, xem ra cậu rất yêu cô vợ nhỏ của cậu, thậm chí còn nguyện ý làm anh hùng đứng sau nữa.”

Phạm Nhật Minh nhìn anh ta một cái, không nói gì, cũng không phủ nhận.

Chốc lát sau anh mới nói: “Cảm ơn.”

Sau đó anh xoay người rời đi.

Lúc này, Nguyễn Khánh Linh về đến phòng chụp ảnh ban đầu, lúc cô vừa mới ra ngoài cũng không biết thế nào, có lẽ là rẽ nhầm hướng nên đi sai đường, lòng vòng một lát, khó khăn lắm mới về đến nơi ban đầu.

Sau khi vào, Nguyễn Khánh Linh tẩy đi lớp trang điểm đậm trên mặt mình.

Bởi vì lớp trang điểm này rất đậm nên cô tốn rất nhiều thời gian mới có thể tẩy trang xong.

Nguyễn Khánh Linh mới khôi phục lại khuôn mặt xinh đẹp ban đầu.

Lúc này, Hồ Phi đến phía sau cô, đi cùng với anh ấy còn có một người đàn ông lạ mặt nữa.

Người đàn ông đó rất cao, trên người mặc một bộ vest được may thủ công đắt đỏ, khí chất ôn hòa điềm đạm, trông trạc tuổi Phạm Nhật Minh.

Không biết tại sao mà vừa nhìn thấy anh ta, Nguyễn Khánh Linh nghĩ ngay đến Phạm Nhật Minh.

Có lẽ là vì trên người hai người đều có cảm giác của người thành công chăng?

Nguyễn Khánh Linh thầm nghĩ.

Chỉ là, lúc cô nhìn Hồ Phi, cứ cảm thấy vẻ mặt anh ấy không tốt lắm, hình như là đang tức giận. Nhưng anh ấy lại cố gắng nén lửa giận, trông càng thêm thấp thỏm.

Nguyễn Khánh Linh không biết vì sao anh ấy lại như vậy nên xoay người hỏi: “Anh Phi, anh sao thế? Còn người này là?”

Cô nhìn người đàn ông lạ mặt kia.

Lúc này, Hách Huy Hoàng cũng đang quan sát cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK