Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1273

Mặc dù Lãnh Hàn Vũ là con người máu lạnh và vô cùng kiêu ngạo, nhưng ngày thường anh ta vẫn luôn chiều chuộng em gái mình, song lúc này đây anh ta không muốn giúp cô ta trong chuyện Phạm Nhật Minh.

Nhưng dù anh ta có nói thế nào thì Lãnh Nhược Giai cũng không chịu, vẻ mặt cô ta vô cùng kiên quyết, giống như là chắc chắn phải có được Phạm Nhất Minh vậy.

Lãnh Nhược Giai kéo tay anh trai mình, làm nũng như khi còn bé: “Anh à, anh cũng biết rõ mắt nhìn của em như thế nào mà, Phạm Nhật Minh giống như bảo vật vậy, có anh ấy rồi sao em còn có thể để ý đến người đàn ông khác được nữa chứ? Huống hồ anh có biết người đàn ông nào bằng tuổi Phạm Nhật Minh mà đẹp trai được như anh ấy, cho dù đạt được thành tựu như anh ấy không”

“Còn nữa, cho dù đẹp trai như vậy, bọn họ có thể đạt được thành tựu như Phạm Nhật Minh không?”

Lãnh Hàn Vũ sững sờ khi bị em gái hỏi câu này, không biết nên trả lời như thế nào.

Quả thật, Lãnh Nhược Giai nói đúng.

Thấy Lãnh Hàn Vũ hơi dao động, Lãnh Nhược Giai càng phấn khởi, cô ta nói: “Anh trai, anh nhìn em gái của anh xem, có phải chỉ có người đàn ông như Phạm Nhật Minh mới có thể xứng đôi với em không?”

Nếu câu nói này là do người khác nói, chắc chắn Lãnh Hàn Vũ sẽ khịt mũi coi thường, nhưng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Lãnh Nhược Giai trước mặt, cuối cùng Lãnh Hàn Vũ vẫn đồng ý.

Quả thực, anh ta mong em gái mình có thể có kết hôn với một người đàn ông tốt. Bảo anh ta tìm một người đàn ông tài giỏi hơn Phạm Nhật Minh thật sự là quá khó khăn.

“Được rồi, anh đồng ý với em.” Lãnh Hàn Vũ nói: “Có điều, anh nói rõ với em, nếu như sau khi thử mà Phạm Nhật Minh kia vẫn không có hứng thú với em, vậy em phải sớm thu tay lại, người đàn ông kia không đơn giản đâu.”

Lãnh Nhược Giai thấy anh trai đồng ý mình thì vui mừng khôn xiết, làm gì còn nghe được câu lời khuyên cuối cùng.

Cô ta lại ôm anh trai mình một cái, cười nói: “Cảm ơn anh, em biết anh tốt với em nhất!”

Lãnh Hàn Vũ vỗ lưng người phụ nữ, ra hiệu cô ta buông mình ra, có điều khuôn mặt lạnh lùng của anh ta lộ ra vẻ dịu dàng.

Một bên khác, Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh hoàn toàn không biết ý định của hai anh em kia.

Nguyễn Khánh Linh nói với Phạm Nhật Minh rằng cô muốn đi vệ sinh.

Lúc đầu Phạm Nhật Minh muốn khiêu vũ với Nguyễn Khánh Linh, có điều cô lại có kinh nguyệt, cơ thể hơi khó chịu nên không muốn nhảy, đương nhiên anh sẽ theo ý cô.

Sau khi Nguyễn Khánh Linh đi, có hai người đi đến trước mặt Phạm Nhật Minh.

Anh nhìn người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng với thân hình cao ráo kia, một suy nghĩ nảy lên trong đầu.

Phạm Nhật Minh biết anh ta, trước đó đã gặp một lần.

Lúc bị ông cụ Phạm kêu xuống Lâm Đồng tiếp quản công ty chi nhánh, anh đã từng hợp tác với người đàn ông trước mặt này, cũng nhờ lúc ấy anh ta ủng hộ việc làm ăn của anh nên công ty anh mới phát triển nhanh chóng đến như vậy.

Cho nên cũng xem như lúc ấy Phạm Nhật Minh đã nợ một mối ân tình của người đàn ông này.

“Chủ tịch Vũ.”

“Chủ tịch Phạm.”

Hai người đàn ông ưu tú gật đầu nhau, đều bỏ kiêu ngạo của mình xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK