Chương 42
“Mới chiều nay, tôi có đi đến Trụ sở chính tập đoàn nhà họ Nguyễn, cái người góp vốn kia ấy vậy mà lấy toàn toàn cổ phần đầu tư lần này sửa thành tên của tôi. Cho nên hiện tại tôi đã thành một trong những cổ đông của Tập đoàn nhà họ Nguyễn rồi.”
Nói đến chuyện này, giọng nói của Nguyễn Khánh Linh vẫn còn mang theo sự ngỡ ngàng.
“Sau đó tôi hỏi trợ lý của anh ta số điện thoại rồi gửi cho người góp vốn một tin nhắn, nhưng có gửi Zalo thì anh ta cũng không hồi âm gì tôi gì, chỉ nói đây là việc nhẹ như trở bàn tay thôi.” Nguyễn Khánh Linh chậc một tiếng, kìm lòng không đậu mà nghiêng đầu suy nghĩ.
“Anh ta giúp tôi mà cũng không dám để lại một cái tên cho tôi, có thể là ai chứ?”
Phạm Nhật Minh chẳng hề để ý đến tâm tư của cô, vẫn ung dung nhã nhặn mà dùng cơm.
“Chậc. Nguyễn Khánh Linh vẫn tự mình để tâm đến mình mà đoán: “Tôi cảm thấy đây có thể là người ăn xin ở đầu đường mà trước đây tôi từng bố thí cho rất hào phóng, bây giờ người đó phát tài rồi cho nên mới trở lại báo ơn.
Phạm Nhật Minh đột nhiên sặc lên một tiếng, bị lời nói của cô làm cho sốc rồi.
Thấy anh cuối cùng cũng có phản ứng, Nguyễn Khánh Linh xông về phía anh mỉm cười xinh đẹp nói: “Quả nhiên, ở hiền gặp lành mà!”
Nội tâm của Phạm Nhật Minh cảm thấy cạn lời, càng lúc càng cảm thấy mình cưới một cô nàng dở hơi về nhà.
Ăn xong bữa tối, Phạm Nhật Minh ngồi trên số pha xử lý công việc, Nguyễn Khánh Linh cúi đầu chơi điện thoại. Chú Hùng bưng nước trái cây đến, nhìn thấy cảnh tượng cậu chủ và mợ chủ tỏa ra sự ấm áp xung quanh thì góc miệng ông ấy không kìm được mà nhếch lên cười “Cậu chủ, mợ chủ, nước trái cây
Phạm Nhật Minh nhìn ông ấy một cái, thấy trên mặt của ông là nụ cười an tâm vui vẻ, thì anh cảm thấy nghi hoặc, kết quả liền nhìn thấy chủ Hùng đang nhìn về phía của của Nguyễn Khánh Linh chu miệng ra hiệu.
Lúc này Phạm Nhật Minh mới nhìn về phía Nguyễn Khánh
Linh, cô đang ngồi cách anh rất gần, ôm lấy đầu gối mà chơi điện thoại. Cô còn kéo một nửa tấm thảm nhung anh dùng đáp trên đùi của anh kéo về phía cô rồi ôm chặt. Từ góc nhìn của chủ Hùng thì hai người bọn họ hiển nhiên chính là một đôi vợ chồng ân ái.
Phạm Nhật Minh không tự nhiên mà đổi một tư thế ngồi khác, nhưng lại chẳng hề kéo thảm nhung trở về.
“Chú Hùng, chủ nên đi xuống đi.”
Nếu như anh không mở miệng thì chú Hùng có thể cười híp mặt mà nhìn mãi không rời cho đến khi bọn người đi. Trong phòng khách lại trở nên vắng vẻ, một lúc sau Phạm
Nhật Minh đã xử lý xong công việc, lại kìm không được mà liếc mắt nhìn Nguyễn Khánh Linh.
Hình như từ lúc ăn cơm xong rồi ngồi xuống đây đến bây giờ, thì cô vẫn cứ luôn ôm điện thoại chơi.
Có cái gì mà chơi vui đến như thế chứ?
Phạm Nhật Minh nhìn thấy ý cười hiện rõ trên gương mặt cô, đột nhiên lòng ngực như bị nghẹn lại.
“Nguyễn Khánh Linh” Anh gọi tên của cô.
“Hửm?” Nguyễn Khánh Linh phát ra giọng mũi, căn bản không hề ngẩng đầu nhìn anh.