Chương 1179
Nghe thấy thế, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy cũng có lý, cô nhanh chóng hỏi anh: “Cái cô bé tên Hà Tử Ngưng kia ấy, anh và cô bé ấy… Được xem như là thanh mai trúc mã sao?”
Rõ ràng là Phạm Nhật Minh không ngờ người khiến tâm trạng cô nhóc này khó chịu lại là Hà Tử Ngưng.
Anh nhanh chóng nhớ tới lần xào xáo trong quán rượu mấy ngày trước, cô cũng vì Lâm Ngọc Tuyền mà hiểu lầm anh. Khi ấy anh cho là nếu anh giải thích tất cả mọi thứ với cô rõ ràng thì cô sẽ thả lỏng.
Thế nhưng anh lại không ngờ cho tới bây giờ cô vẫn luôn cảm thấy không yên tâm về Lâm Ngọc Tuyền.
Mặc dù quan hệ giữa bố mẹ anh và bố mẹ Hà Tử Ngưng không tệ lắm, thời gian cả hai gia đình biết nhau cũng tương đối dài. Thế nhưng trong lòng anh, Hà Tử Ngưng cũng chỉ như sự tồn tại của nhóm Hiên Viên Minh mà thôi.
Nếu sự tồn tại của người nào đó có thể làm ảnh hưởng đến tình cảm của anh và Nguyễn Khánh Linh vậy thì anh cũng sẽ không do dự mà chọn Nguyễn Khánh Linh.
Phạm Nhật Minh nhanh chóng cho cô thấy thái độ của mình: “Trong lòng anh thì Tử Ngưng và nhóm Giang Đức là như nhau.”
Nói xong, vẻ mặt của người đàn ông lại trở nên nghiêm túc hơn: “Nếu như việc anh và cô ấy có quan hệ với nhau khiến em thấy không thoải mái vậy thì anh sẽ không qua có bất kì quan hệ gì với cô ấy nữa.”
Nguyễn Khánh Linh thấy người đàn ông dứt khoát như thế lại cảm thấy nghiêm túc.
Cô biết rõ tính cách của Phạm Nhật Minh, anh không bao giờ nói những lời hoa mỹ, nhưng chỉ cần anh nói thì anh sẽ làm được.
Vì thế sự cam kết bây giờ của anh là một sự trấn an vô cùng lớn đối với Nguyễn Khánh Linh.
Tất cả những sự hoài nghi, sự buồn bã trong lòng cô đều bị sự trấn an này của anh làm cho biến mất, cô cười nói: “Không cần phải làm đến mức như thế. Chỉ cần anh cùng cô bé… Không có gì thì tốt rồi, dù sao thì hai người cũng đã quen biết lâu rồi mà.”
Nếu Nguyễn Khánh Linh đã nói thế thì đương nhiên là Phạm Nhật Minh sẽ không phản bác gì nữa.
Thế nhưng, anh bỗng nhiên cười rồi ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng, ánh mắt lóe sáng, lên tiếng hỏi: “Em đang ghen đó sao?”
Nguyễn Khánh Linh bị vạch trần tâm tư, cảm thấy có chút lúng túng thế nhưng cũng không thể chối được, cô đảo mắt một bòng, ngay sao đó hỏi lại: “Vậy trước đó anh cũng ghen với anh Phong Trần không?”
Tiếng nói của cô vừa dứt, Phạm Nhật Minh lại không vui lên tiếng: “Không cho phép kêu cái tên đó là anh nữa!”
Nguyễn Khánh Linh cười thầm, đương nhiên là cô sẽ đồng ý.
Lúc này người đàn ông kia mới cảm thấy hài lòng, anh thuận tay tắt đèn ở đầu giường: “Bây giờ em không còn lo lắng gì nữa đúng không? Có thể ngủ được chưa nào?”
Ngày hôm sau, Nguyễn Khánh Linh bị Phạm Nhật Minh đánh thức.
Cô vừa mở mắt, vẫn còn mơ màng thì thấy Phạm Nhật Minh đã quần áo chỉnh tề đứng ở đầu giường đang đưa mắt nhìn cô.
Nguyễn Khánh Linh giật mình một cái, trạng thái say ngủ cũng dần biến mất.
“Anh đang làm gì thế?”
Phạm Nhật Minh lên tiếng: “Thừa lúc không khi trên núi vô cùng trong lòng, mau đi thôi. Chúng ta cùng nhau chạy bộ buổi sáng.”
Nghe thấy thế, Nguyễn Khánh Linh nhíu mày, cô lại cảm thấy có chút mệt mỏi. Tối hôm qua ngủ trễ vì thế bây giờ cô hoàn toàn không thể dậy nổi, hơn nữa hai chân của cô đang vô cùng đau nhức, khiến cô kiên trì ngồi ngây ngốc trên giường như thế.