Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1286

Phạm Nhật Minh tự mình lái xe.

Trên đường đi, lúc hai người đang trò chuyện, bỗng nhiên một tiếng vang trầm thấp từ dưới thân xe truyền đến làm cho Nguyễn Khánh Linh sợ hết hồn. Theo phản xạ hai tay cô vội vã nắm lấy đai an toàn, sốt sắng quay đầu nhìn về phía Phạm Nhật Minh.

Chỉ thấy sắc mặt của người đàn ông thoáng cái đã trở nên nghiêm túc.

Chiếc xe đã không khống chế được, Phạm Nhật Minh giữ chặt vô lăng, xoay mạnh hai vòng, đồng thời đạp chân phanh, lúc này chiếc xe đang mất khống chế mới xem như dần ổn định lại.

Sau khi xe dừng hắn, Phạm Nhật Minh nhanh chóng mở dây an toàn của mình, rồi quay qua mở dây an toàn cho Nguyễn Khánh Linh.

Sau đó trầm giọng nói: “Xuống xe đi em.”

Bây giờ anh không biết rốt cuộc xe mình gặp vấn đề gì, thế nên hai người sớm xuống xe một chút sẽ an toàn hơn.

Nguyễn Khánh Linh hơi kinh hãi, thế nhưng, động tác của cô vẫn rất nhanh nhẹn.

Sau khi hai người xuống xe, Phạm Nhật Minh nhanh chân bước qua bên này, lập tức ôm lấy Nguyễn Khánh Linh, chạy đến một chỗ thật xa chiếc xe kia.

Con đường này là đường núi, hơn nữa trời vẫn còn sớm, thế nên về cơ bản sẽ không có mấy ai đi qua đó.

Nguyễn Khánh Linh được anh ôm lấy bảo vệ thật chặt, sự bất an trong cô cũng dẫn lắng xuống.

Lúc này, cô nhìn thấy mặt đường phía sau chiếc xe của Phạm Nhật Minh có rất nhiều đinh.

Nhiều đinh như vậy khiến cô cảm thấy rất lạ, bèn vỗ vỗ tay của người đàn ông vài cái, rồi chỉ về phía những cái đinh kia nói: “Anh nhìn kìa, chỗ đó có nhiều đinh thật đấy. Có lẽ lốp xe của anh bị mấy cái đinh đó chọc thủng rồi.”

Phạm Nhật Minh “ừ” một tiếng, anh cũng nhìn thấy những cái đinh kia.

Tình huống hôm nay và hôm anh đến viện điều dưỡng giống nhau như đúc.

Nguyễn Khánh Linh lẩm bẩm nói: “Đây là trò đùa dai của ai thế không biết…”

Phạm Nhật Minh không nói nữa, anh nhăn mày nhìn những cái đinh kia, trong lòng dần sáng tỏ. Chuyện này vốn chẳng phải trò đùa dai của ai cả, mà là cố tình hãm hại người khác!

Bọn họ phá xe anh, mục đích chính là muốn ngăn cản, không cho anh đi qua đây.

Phúc chốc, dường như Phạm Nhật Minh ý thức được cái gì đó, sắc mặt anh đen lại trầm xuống như sắt, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Hữu Nghị.

Thế nhưng, điện thoại vừa mới được kết nối, phút chốc đã có một đám người mặc áo đen trong tay cầm đao nhào đến, tầng tầng lớp lớp bao vây hai người bọn họ lại.

“Chịu chết đi!”

Người cầm đầu hét lớn một tiếng, những người mặc áo đen còn lại nhanh chóng cầm dao áp sát hai người.

Nguyễn Khánh Linh chưa từng gặp tình cảnh nào kinh khủng đến vậy.

Cô chỉ có cảm giác trước mắt mình toàn là mũi dao sáng loáng, thậm chí còn không tìm được nhịp tim của bản thân mình. Mắt thấy sắc bén mũi đao sắp đâm vào mắt cô, bỗng nhiên, đầu cô bị lại bị ấn vào trong lồng ngực ấm áp, quen thuộc.

Tất cả những chuyện xảy ra sau đó, cô đều không nhìn thấy.

Phạm Nhật Minh bảo vệ Nguyễn Khánh Linh rất khá, không để cho cô thấy tình cảnh máu tanh mưa máu, cũng không cho bất kỳ con dao nào có thể tới gần làm cô bị thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK