Chương 1269
Trong lúc mọi người đang vui vẻ ăn uống, đột nhiên có một bóng người màu hồng chạy tới, Nguyễn Khánh Linh còn chưa kịp nhìn rõ người đó là ai, trước mặt đã lướt qua một bóng hình màu hồng phấn, sau đó, người này… chui vào trong lòng ông cụ Phạm.
“Ông nội ơi, con đã về rồi đây!”
Chỉ nghe thấy một giọng nữ trong trẻo, đáng yêu vang lên, đây là một giọng nói khiến cho mọi người cảm thấy rất dễ chịu.
Nguyễn Khánh Linh không thể không nhìn vào trong lòng của ông cụ.
Lúc này, cô mới nhìn rõ bóng hình đó, là một cô bé nhỏ nhắn xinh đẹp. Nhìn cô bé này áng chừng mới mười tám, mười chín tuổi, vẫn còn là trẻ vị thành niên…
Nhưng khuôn mặt vô cùng trong sáng đáng yêu, trên mặt vẫn còn phảng phất nét hồn nhiên, ngây thơ.
Cô bé mặc một cái váy màu hồng, nước da trắng nõn sáng sủa, mái tóc bồng bềnh, phía trên tóc được búi lại gọn gàng, chỉnh tề.
“Nguyệt Ly, sao con đã về rồi?”
Ông cụ Phạm nhìn cô bé trong lòng, ngay lập tức nở nụ cười nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ kinh ngạc.
Phạm Nguyệt Ly ở trong lòng ông, ngẩng đầu cười hỏi: “Ông nội, chẳng lẽ ông không muốn con trở về sao?”
Ông cụ Phạm bị chọc cười: “Đương nhiên không phải rồi, nhưng mà không phải con đang phải chuẩn bị cho kỳ thi sao? Đã lâu lắm rồi không thấy con qua đây.”
Phạm Nguyệt Ly nghe vậy mỉm cười giải thích: “Tất nhiên là không phải rồi, thật ra con chỉ muốn tạo bất ngờ cho ông thôi.”
Bất ngờ mà cô ta mang đến thật đúng lúc, đúng thời điểm.
Ông cụ Phạm rất vui mừng, ông còn đang định nhờ người giúp việc lấy thêm ghế cho cô thì Phạm Nguyệt Ly đã nhảy ra khỏi lòng ông, vui vẻ nói: “Ông nội, con đàn một bài chúc mừng sinh nhật ông nha.”
Nói xong, không đợi ông cụ kịp trả lời, Phạm Nguyệt Ly đã chạy đi.
Một lúc sau, tiếng đàn dương cầm du dương từ từ vang lên khiến người ta vui vẻ và thoải mái, điều này đủ để thấy tài năng tuyệt vời của người chơi đàn.
Nguyễn Khánh Linh nghe được tiếng đàn không nhịn được nghi ngờ hỏi: “Người này là ai vậy?”
Phạm Nhật Minh giải thích: “Cô bé ấy là Phạm Nguyệt Ly, cũng là cháu gái của ông nội. Khi còn nhỏ, nó được đưa qua nước ngoài học nhạc, là sinh viên của học viện âm nhạc Barkeley chuyên ngành về đàn dương cầm.”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh hơi kinh ngạc, không nhờ cô bé còn nhỏ đã vào được học viện âm nhạc Barkeley, xem ra cô bé thật sự rất có tài năng đánh đàn.
Tuy nhiên, Nguyễn Khánh Linh vẫn có chút nghi hoặc: “Cô bé là em gái ruột của anh sao? Sao trước giờ không thấy anh nhắc tới vậy?”
Vẻ mặt Phạm Nhật Minh thản nhiên nói: “Không phải, cô bé đó được ông nội nhận nuôi khi còn nhỏ. Cha mẹ nó qua đời do tai nạn máy bay, ông nội thấy nó đáng thương nên nhận nó làm cháu gái, không lâu sau thì đưa cô bé đi nước ngoài học tập.”
“Cảm giác mối quan hệ của ông nội và cô bé rất tốt nhỉ? Vậy hai người thì sao?”
Nguyễn Khánh Linh hỏi nhưng Phạm Nhật Minh lại không muốn nói thêm gì về việc này, anh xoa đầu cô cười nói: “Chuyện này sau này anh sẽ nói cho em sau, bây giờ tập trung vào ăn cơm đi.”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh cũng biết anh không muốn nói với cô quá nhiều về chuyện của Phạm Nguyệt Ly, cô cũng không hỏi lại nữa nhưng trong lòng vẫn có chút nghi hoặc về cô bé kia.
Phạm Nguyệt Ly đánh hai bản nhạc, nhận về rất nhiều tràng pháo tay.