Chương 1227
Lúc nhìn thấy Lăng Huyền, cô thấy cả đôi mắt của cô ấy đều sưng đỏ, hơn nữa bên trong tràn đầy tơ máu. Không chỉ như thế, mới vài ngày không gặp mà Nguyễn Khánh Linh phát hiện Lăng Huyền đã gầy đi rất nhiều, trước kia trên mặt cô ấy vẫn có chút thịt, nhưng giờ đây đã gầy đến mức hai má đều lõm xuống.
Mới vừa rồi tâm trạng Nguyễn Khánh Linh còn thoải mái đi được phần nào, nay đã lập tức rơi xuống đáy cốc.
Cô nhìn Lăng Huyền, vừa đau lòng vừa khó chịu thay cho cô ấy: “Lăng Huyền, sao cậu lại gầy như vậy?”
Nghe vậy, Lăng Huyền không muốn làm cô quá lo lắng nên chỉ cười đáp: “Gần đây tớ đang giảm cân, xem ra rất có hiệu quả. ”
Nói xong, cô ấy dẫn Nguyễn Khánh Linh vào trong căn hộ. Nguyễn Khánh Linh nhìn xung quanh, nhịn không được nhíu mày.
Căn hộ của cô là căn hộ chuyên cho những người làm nghề giáo viên thuê, vốn đã không lớn rồi mà giờ trong phòng khách toàn là chai rượu rỗng, không chỉ thế, trong không khí còn nồng nặc mùi rượu.
Lăng Huyền biết uống rượu, nhưng mà cũng không thể uống rượu kiểu này chứ.
Nguyễn Khánh Linh vội vàng đỡ Lăng Linh ngồi xuống, sau đó cô đi vào phòng bếp rót cho cô ấy một ly nước, nói: “Cậu đã uống bao nhiêu chai thế hả?”
Bây giờ Lăng Huyền cũng còn tỉnh táo, cười haha rồi lắc đầu đáp: “Không bao nhiêu cả.”
Nguyễn Khánh Linh biết Lăng Huyền đang giả vờ ra vẻ không sao, cô ấy không muốn để cô lo lắng, nhưng bộ dạng này của cô ấy làm sao có thể khiến cô không lo lắng được.
Nguyễn Khánh Linh nói thẳng: “Lăng Huyền, tớ đã xem tin tức hôm nay, biết chuyện của cậu và Trần Hữu Nghị rồi. ”
Nghe vậy, Lăng Huyền ngẩn ra, giống như mới kịp phản ứng lại, sau đó lại im lặng thật lâu, lâu đến mức nụ cười trên mặt cô ấy biến mất từng chút một, khóe miệng cũng hạ xuống: “Thì ra cậu biết rồi. ”
Nhưng chỉ chốc lát sau, cô ấy lại nhìn Nguyễn Khánh Linh, cười nói: “Linh à, không sao đâu, cậu không cần lo lắng, những chuyện này anh ấy đều đã nói với tớ, tớ cũng hiểu cho anh ấy. Hơn nữa tớ cũng ủng hộ anh ấy làm như vậy, thật sự không sao cả…”
Nhìn cái kiểu gắng gượng suy nghĩ cho mọi người của Lăng Huyền, Nguyễn Khánh Linh không nhịn được cất cao giọng: “Lăng Huyền! Chẳng lẽ tớ đang ở đây rồi mà cậu còn muốn giả vờ sao?”
Hai người cực kỳ thân với nhau, lẽ ra không nên che giấu gì nhau chứ?
Quả nhiên, Lăng Huyền nghe thấy những lời này của cô thì không nén nổi nữa, thất thanh đau đớn bật khóc.
Cô ấy ôm chầm lấy Nguyễn Khánh Linh như đang tìm kiếm sự an ủi, vừa khóc vừa nói: “Tớ xin lỗi, Linh à, tớ không nên giấu cậu, nhưng tớ sợ cậu sẽ chê tớ phiền…”
Nguyễn Khánh Linh thấy cô ấy khóc cũng rất khó chịu trong lòng, đành phải vỗ lưng cô ấy, an ủi cô ấy: “Không sao đâu, Huyền à, cậu nói cho tớ biết đi, trong lòng cậu đang nghĩ như thế nào cứ nói cho tớ biết. Làm sao tớ có thể chê cậu phiền được?”
Lăng Huyền lại khóc một lúc lâu, cho đến khi khóc mệt rồi mới buông Nguyễn Khánh Linh ra, nhìn ly nước kia, nghẹn ngào nói: “Tớ vốn tưởng rằng tớ có thể hiểu được anh ấy, tớ nên rộng lượng bao dung hơn mới phải, dù sao thân thể cô gái kia không tốt, nếu bị kích thích, lại mất mạng thì làm sao bây giờ?”
“Cho nên, ban đầu tớ đồng ý để Trần Hữu Nghị đi, thật ra trong việc này tớ cũng có suy nghĩ riêng.”
Lăng Huyền tiếp tục kể: “Sau khi biết chuyện của anh ấy và Hạ Ngô Tình, tuy chúng tớ đã làm lành với nhau rồi, nhưng mà lúc nào tớ cũng có suy nghĩ liệu sau này anh ấy phát hiện mình không thích tớ như anh ấy vẫn nghĩ, và anh ấy phát hiện mình thích Hạ Ngô Tình hơn thì sao? Hoặc là cha mẹ của anh ấy phản đối anh ấy và tớ ở bên nhau thì sao?”