Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1287

Từ sau khi bố mẹ anh gặp chuyện, anh đã bắt đầu học tán thủ, thứ hạng của anh rất cao, thậm chí còn có thể so với một người chuyên nghiệp như Trung Huy.

Chẳng qua là, Phạm Nhật Minh rất lặng lẽ, thế nên người ngoài không hề biết đến chuyện này.

Cũng vì thế mà khi anh trở tay giật được một cây đao từ trong tay một người áo đen, dùng sức đâm thẳng vào lồng ngực người kia, động tác mạnh mẽ liền mạch ấy đã khiến cho một người mặc áo đen khác kinh ngạc không thôi.

Dường như người đó không thể ngờ tới chuyện thân thủ anh lại tốt đến nhường ấy.

Thừa dịp những người kia đang ngây người, Phạm Nhật Minh lập tức đẩy Nguyễn Khánh Linh về phía rừng rậm bên cạnh, thấp giọng nhanh chóng nói: “Chạy mau!”

Phạm Nhật Minh biết, mục tiêu của những người này là anh, Nguyễn Khánh Linh đi theo bên cạnh sẽ làm trở thành bất lợi cho cả hai người.

Nguyễn Khánh Linh bị đẩy mạnh ra, lảo đảo chạy vào bước.

Trên mặt cô vẫn còn mang nét kinh hoảng và luống cuống nhanh chóng nhìn thẳng vào mắt Phạm Nhật Minh.

Viền mắt của cô nóng bỏng, miệng nhỏ mấp máy như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói lên lời, chỉ rưng rừng khóe mắt gật đầu chạy đi.

Cô biết bây giờ bản thân ở lại, chỉ gây thêm phiền toái cho Phạm Nhật Minh.

Nguyễn Khánh Linh gắng gượng chống đỡ hai chân mềm nhũn, trốn sang rừng rậm ngay bên cạnh.

Ánh mắt tủi thân kia của Nguyễn Khánh Linh tựa như cây búa lớn tàn nhẫn đập vào lòng Phạm Nhật Minh.

Có lẽ cô gái nhỏ đã bị hành động của anh làm cho sợ muốn chết rồi nhỉ? Nhưng anh chỉ có thể nhẫn tâm đẩy cô ra.

Nghĩ tới đây, tức giận trong lòng Phạm Nhật Minh đã leo lên đến mức tận cùng.

Anh nắm chặt con dao trong tay, ánh mắt thâm độc, tàn nhẫn nhìn về phía những người đang cầm đao tấn công mình.

Những người kia bị ánh mắt mang theo tức giận ngập trời của Phạm Nhật Minh dọa cho phát sợ. Lúc này, người đàn ông trước mắt bọn họ không khác nào Diêm Vương đến từ địa ngục, đằng đằng sát khí.

Chẳng qua là bọn họ cũng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, coi như đối thủ có mạnh đến đâu đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ nhào đến “chăm sóc” người ta thật kỹ càng.

Huống chi, Phạm Nhật Minh có giỏi thì thế nào chứ? Anh ta chỉ có một người, còn bọn họ, có hơn mười người cơ mà!

Phút chốc, Phạm Nhật Minh và đám người kia nhanh chóng lao vào, quấn lấy nhau.

Lúc này, Nguyễn Khánh Linh đang trốn sau lùm cây, Phạm Nhật Minh vẫn còn ở đây, sao cô có thể bỏ mặc anh mà chạy được? Vừa rồi cô đã gọi điện cho Trần Hữu Nghị, bây giờ anh ta đã đang trên đường tới đây rồi.

Thế nhưng trong khoảng thời gian này, một mình Phạm Nhật Minh phải đối phó với rất nhiều người.

Nguyễn Khánh Linh chỉ có thể dùng sức cắn chặt mu bàn tay mình, mới khiến bản thân không phát ra bất cứ tiếng động nào ảnh hưởng đến anh.

Cho dù thực lực của Phạm Nhật Minh có mạnh đến mấy thì một chọi mười, bị tấn công trước sau như vậy làm anh nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.

Rất nhanh, trên người anh đã xuất hiện không ít vết dao, thậm chí có những vết còn chém rách hẳn lớp áo ngoài làm lộ ra lớp thịt đầm đìa máu tươi phía bên trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK