Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1297

Trong lòng cô cố gắng tự thuyết phục chính mình, rằng đây là chuyện hết sức bình thường, hai người đã là vợ chồng với nhau lâu rồi. Cái không nên nhìn cũng đã nhìn rồi, cái không nên sờ cũng không bỏ sót, chỉ lau người thôi mà, đâu cần phải thẹn thùng như thế…

Thế nhưng, trong lòng nghĩ thế nào là một chuyện, đến khi Nguyễn Khánh Linh thật sự lau người cho anh lại là chuyện khác, dù đã củng cố tinh thần cho bản thân rất nhiều lần cô vẫn không nhịn được mà đỏ mặt.

Đặc biệt khi trong lúc lơ đãng lòng bàn tay cô đụng tới cơ thịt rắn chắc trên bụng anh, cô vội vã cụp mắt xuống, đứng lên đi giặt khăn mặt.

Phạm Nhật Minh chỉ muốn trêu chọc cô chút thôi, thấy cô e thẹn thành như vậy, tâm tình của anh vô cùng khoan khoái, thế nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn không chạm vào cô.

Khó khăn lắm mới lau xong thân trên cho anh, Nguyễn Khánh Linh cho rằng như vậy là kết thúc, còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ai biết, khi cô vừa muốn thay quần áo sạch sẽ cho Phạm Nhật Minh lại xảy ra chuyện.

Người đàn ông kia khẽ nghiêng người qua một bên, thân trên rắn chắc trần trụi, ánh mắt mang theo tia bỡn cợt, còn có chút trêu chọc, nhìn về phía nửa người dưới của chính mình và nói: “Quần lót cũng nên thay rồi.”

Nguyễn Khánh Linh lập tức ngẩn ra, cô chưa kịp phản ứng lại, sững sờ nhìn Phạm Nhật Minh.

Kết quả, chỉ thấy người đàn ông xấu xa kia cười một tiếng, lặp lại lần nữa: “Không cần lo lắng đâu, quần lót cũng phải thay đổi, nhanh một chút, anh đói.”

Phạm Nhật Minh thúc giục.

“…”

Nguyễn Khánh Linh bỗng nhiên ý thức được, người đàn ông này nói muốn lau người trước rồi mới ăn cơm, rất có khả năng là muốn trêu đùa mình, mà không phải muốn lau chùi thật.

Nhưng mà, cho dù như vậy, cô có ngượng ngùng như thế nào đi chăng nữa, cũng phải thay quần lót cho người đàn ông trước rồi hẵng nói.

Nguyễn Khánh Linh nhìn nụ cười trên mặt của Phạm Nhật Minh, cô âm thầm cắn răng, thuyết phục chính mình ở trong lòng: Đổi thì đổi, cũng không phải là chưa từng nhìn…

Vì thế, người phụ nữ ho nhẹ một tiếng, để che đi vẻ không tự nhiên ở trên mặt, cô cầm khăn mặt, nhẫn tâm, trực tiếp kéo quần trong của người đàn ông xuống.

Nhưng mà, Nguyễn Khánh Linh vẫn đánh giá cao bản thân mình.

Khi cô đối mặt với vật to lớn của người đàn ông, xấu hổ không chịu được, cũng không muốn giả vờ nữa, cô đứng lên, sợ đến mức trực tiếp ném khăn lau lên đùi của người đàn ông, mạnh mẽ xoay người đi không thèm nhìn anh, lắp bắp nói: “Anh… Tự đi mà lau!”

Phía sau hình như truyền đến tiếng cười nhẹ của người đàn ông, đến nỗi khiến Nguyễn Khánh Linh vừa giận vừa xấu hổ.

Người được chăm sóc là anh, sao anh lại có thể ung dung như bình thường, thản nhiên và tự đắc như vậy?

Sau một hồi, Phạm Nhật Minh nói: “Anh thay xong rồi.”

Nguyễn Khánh Linh sợ anh lại muốn đùa mình nữa, một lúc sau mới xoay người lại, cũng may, người đàn ông lúc này đã đàng hoàng thay quần áo cho mình.

Nguyễn Khánh Linh lại không biết làm sao.

Nếu anh có thể tự thay quần áo, sao vừa nãy còn muốn cô lau người cho anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK