Chương 1274
Lãnh Hàn Vũ giới thiệu người phụ nữ bên cạnh mình cho Phạm Nhật Minh: “Chủ tịch Phạm, đây là em gái tôi, Lãnh Nhược Giai.”
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh mới nhìn về người phụ nữ, ánh mắt của anh thản nhiên, không có cảm xúc gì, giống như đang nhìn một người xa lạ. Anh khẽ gật đầu với Lãnh Lãnh Nhược Giai, nói: “Chào cô Giai.”
Lãnh Nhược Giai thấy người mình đang theo đuổi cuối cùng cũng đã nhìn mình, trong lòng cô ta hơi kích động, nụ cười trên mặt càng trở nên xinh đẹp hơn.
Cô ta cười nói: “Anh Nhật Minh đã quên là chúng ta đã gặp nhau rồi sao?”
Tuy nhiên, Phạm Nhật Minh nhíu mày, hỏi: “Thế à?”
Có thể thấy là anh không nhớ rõ
Đương nhiên Phạm Nhật Minh khinh thường trò giả vờ mất trí nhớ này, cho nên thực tế chính là anh thực sự không nhớ cô ta.
Lãnh Nhược Giai hiểu được, khó tránh khỏi cảm thấy hơi thất bại, nhưng cô ta không nản lòng.
“Không sao, lần trước không để anh ấy nhớ kỹ, vậy lần này để anh ấy hoàn toàn nhớ kỹ mình, không quên được mình.” Trong lòng Lãnh Nhược Giai nghĩ như vậy.
Đôi mắt phượng dài và hẹp của người phụ nữ hơi nhướng lên, nở một nụ cười xinh đẹp, vừa kiêu hãnh vừa quyến rũ, cô ta nói: “Anh Nhật Minh, không biết tôi có vinh hạnh để khiêu vũ với anh không?”
Nghe vậy, vẻ mặt Phạm Nhật Minh vẫn chưa thay đổi, từ chối thẳng thừng: “Xin lỗi cô, tôi đã có bạn nhảy rồi.”
Lãnh Nhược Giai nói: “Anh Nhật Minh đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ đơn giản là muốn nhảy một điệu với anh thôi, huống chi bây giờ bạn nhảy anh không có bên cạnh, không phải sao?”
Thật ra Phạm Nhật Minh rất ghét những người phụ nữ chủ động như vậy, ngoại trừ Nguyễn Khánh Linh. Cho nên, nếu nói lúc đầu ấn tượng của anh về người phụ nữ này chỉ ở mức trung bình, thì lúc này nó đã giảm rất nhiều.
Nếu không vì ngại Lãnh Hàn Vũ ở đây, có lẽ anh đã sớm quay người bỏ đi.
Phạm Nhật Minh đang muốn từ chối lần nữa thì Lãnh Hàn Vũ lên tiếng: “Anh Nhật Minh, vừa rồi em gái tôi cũng đã nói là không có ý gì khác, chỉ là muốn khiêu vũ với anh thôi, anh hãy nể mặt tôi mà khiêu vũ với em ấy một chút, tránh khỏi lúc đó nó lại đến quấn lấy tôi.”
Đôi mắt Lãnh Hàn Vũ đen trắng rõ ràng, nhưng vẫn thấp thoáng vẻ lạnh lùng.
Phạm Nhật Minh nhìn anh ta một lúc, gật đầu nói: “Được.”
Hiện tại muốn mở rộng sản nghiệp ở Lâm Đồng, nếu có thể có thêm một người bạn trong lĩnh vực kinh doanh thì tuyệt đối sẽ không có thêm một kẻ thù, đương nhiên Phạm Nhật Minh hiểu rõ đạo lý này.
Anh không có lý do từ chối nên đã đồng ý.
Lãnh Hàn Vũ cũng không phải là một người dễ chung sống, cũng không dễ đuổi đi, trước mắt chỉ có cách này.
Cũng may Nguyễn Khánh Linh không ở đây, nếu để cho cô nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ lại nổi lên cơn tức giận, vừa nghĩ tới đó Phạm Nhật Minh nói: “Xin mời, cô Giai.”
Trong lòng Phạm Nhật Minh chỉ muốn khiêu vũ thật nhanh, nếu được thì phải xong trước khi Nguyễn Khánh Linh ra ngoài, như vậy cô ấy sẽ không phải khó chịu.
Kết quả Lãnh Nhược Giai thấy sự vội vã ở hai lông mày của người đàn ông thì trong lòng hơi vui vẻ. Cô ta cho rằng trước đó anh từ chối mình chỉ là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Đàn ông mà, làm sao lại có chuyện không thích vẻ ngoài và vóc dáng của cô ta chứ, trước đó còn giả vờ không quen và không muốn khiêu vũ với cô ta, không phải bây giờ đồng ý rất nhanh sao?