Chương 1229
“Anh có việc gì không?”
Lăng Huyền ngắt lời anh ta, vẻ mặt lạnh lùng đến tột độ.
Nguyễn Khánh Linh ngồi một bên mà nhìn, càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không thích hợp, cứ đà này đừng nói là hai người sẽ chia tay qua điện thoại đấy chứ?
Nếu là trước đây khi tình cảm Lăng Huyền dành cho Trần Hữu Nghị còn chưa quá sâu đậm, cô sẽ không can thiệp vào quyết định của cô ấy, nhưng những lời vừa rồi của Lăng Huyền làm cho cô nhận ra rằng, đối với cô ấy, Trần Hữu Nghị là người mà cô ấy không thể xa rời.
Ở đầu dây bên kia, Trần Hữu Nghị cũng cảm thấy hơi tổn thương trước giọng điệu của Lăng Huyền, nhưng chuyện này đúng là do anh không xử lý thỏa đáng, là lỗi của anh nên anh muốn bù đắp.
Trần Hữu Nghị nôn nóng hỏi: “Lăng Huyền, anh chỉ đang lo lắng cho em thôi, anh không muốn để em hiểu lầm, giữa anh và Ngô Tình không có gì cả.”
Ngay lúc đó, Lăng Huyền cũng không biết trong đầu mình đang suy nghĩ cái gì, bật thốt: “Tôi chẳng sao, cũng không quan tâm đến chuyện của anh, anh cứ quan tâm đến Hạ Ngô Tình của anh là được. ”
“…Lăng Huyền!”
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy mình không thể mặc cho Lăng Huyền tiếp tục nói lung tung như vậy nữa, cô thấp giọng kêu một tiếng, cướp lấy điện thoại di động từ trong tay Lăng Huyền.
Trần Hữu Nghị nhíu mày, đang muốn nói chuyện thì nghe thấy giọng của Nguyễn Khánh Linh truyền đến từ bên kia.
Cô nói: “Anh Hữu Nghị, tôi là Khánh Linh đây, Lăng Huyền uống say rồi, anh đừng xem những gì cậu ấy vừa nói là thật.”
Trần Hữu Nghị im lặng một lát rồi đứng dậy mặc áo khoác, nhìn thoáng qua Hạ Ngô Tình đang ngủ say trên giường bệnh, đi ra khỏi phòng.
Anh ta nói: “Hai người đang ở đâu? Tôi đến gặp hai người.”
“Được, ngay tại căn hộ của Lăng Huyền, tôi sẽ giúp anh trông cậu ấy trước.”
“Được, cám ơn.”
Nửa giờ sau, Trần Hữu Nghị đến căn hộ của Lăng Huyền.
Anh ta mở cửa ra, vừa đi vào đã ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc, sau đó vào trong, nhìn thấy mấy chai rượu rải rác trên mặt đất, trên mặt anh ta lập tức hiện lên cảm xúc buồn phiền và xót xa.
Trần Hữu Nghị nhanh chóng tiến lên bên cạnh Lăng Huyền, muốn ôm lấy cô ấy nhưng lại bị cô ấy đẩy ra.
Thậm chí trên mặt Lăng Huyền còn tỏ ra cảnh giác, cô ấy nhìn Trần Hữu Nghị, nói: “Anh đừng ôm tôi, chúng ta không có quan hệ gì với nhau cả.”
“Lăng Huyền.” Trần Hữu Nghị gọi tên cô ấy, sắc mặt càng thêm đau đớn.
Thấy vậy, Nguyễn Khánh Linh tiến lên sờ đầu Lăng Huyền, trấn an cô ấy: “Lăng Huyền, cậu đừng giận anh Hữu Nghị, rõ ràng hai người đều có tình cảm rất sâu đậm với nhau mà, sao phải thương tổn lẫn nhau như vậy chứ? Cậu bình tĩnh nói chuyện với anh ấy nhé?”
Cô ngồi xổm xuống nhìn Lăng Huyền, cố gắng nhẹ giọng đi.
Lăng Huyền nghe thế bỗng nhiên ôm lấy đầu, vùi mặt vào trong cánh tay mình thật sâu, nức nở nói: “Tớ không biết… Tớ không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào.”
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh nhìn qua Trần Hữu Nghị, dùng khẩu hình nói với anh ta một câu: Giao Lăng Huyền cho anh, bình tĩnh giải thích với cậu ấy đi nhé.
Trần Hữu Nghị hiểu rõ lời cô nói, gật đầu, nhìn cô bằng ánh mắt cảm kích, cũng im lặng nói một câu: Cảm ơn.
Sau đó, Nguyễn Khánh Linh lặng lẽ đứng lên, cầm túi xách của mình rời khỏi căn hộ của Lăng Huyền.