Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1237

Anh ta luôn cho rằng chủ tịch là một người lạnh lùng, cao cao tại thượng, không ngờ một người như thế cũng có khía cạnh dịu dàng săn sóc người khác, trợ lý lập tức cảm thấy cánh cửa thế giới mới đang mở ra trước mắt mình.

Những thứ này, tất cả đều vì sự xuất hiện của bà chủ mà có, nhờ thế mà anh ta cũng có thể nhìn thấy khía cạnh khác của ông chủ.

Chẳng bao lâu sau, trợ lý đã mua thuốc giảm đau khi hành kinh trở lại.

Nhưng mà, Nguyễn Khánh Linh ngủ rất ngon, Phạm Nhật Minh không đành lòng gọi cô dậy, chỉ cầm thuốc rồi ôm cô đi thang máy riêng xuống tầng hầm, ôm cô lên xe rồi lái xe đưa cô về nhà.

Vừa rồi anh thấy cô ngủ trong phòng nghỉ cũng không an ổn lắm.

Lúc Nguyễn Khánh Linh tỉnh lại đã là ngày hôm sau.

Cô thấy người đàn ông của mình đang nằm sấp trên giường ngủ thiếp đi, anh đang nhắm mắt, hốc mắt trũng xuống rất sâu, hình như tối qua anh không nghỉ ngơi tốt.

Cô còn có chút ấn tượng về chuyện hôm qua, hình như lúc ấy bụng cô đau dữ dội, uống thuốc cũng không có tác dụng, làm phiền anh đến gần nửa đêm, sau nửa đêm mới ngủ lại.

Vậy là anh đã chăm sóc cô đến tận bây giờ sao?

Trong lòng Nguyễn Khánh Linh rất cảm động, ngoài ra cô cũng hơi áy náy. Nếu không do cô thì Phạm Nhật Minh đã được nghỉ ngơi rồi.

Cô kéo chăn, vừa định đắp cho anh thì anh bỗng nhiên mở mắt làm cô giật mình.

Cô vẫn còn cầm chăn trên tay, lắp bắp nói: “… Em, em chỉ muốn đắp chăn cho anh…”

Người đàn ông cầm lấy chăn lại quấn lấy thân thể cô, nói: “Anh không quan trọng, bụng em còn đau không?”

“Không sao cả.”

Nguyễn Khánh Linh lắc đầu, thường thì mỗi lần đến tháng cô đều bị đau bụng vào hai ngày đầu, ngày thứ ba sẽ đỡ hơn nhiều.

“Anh mau nghỉ ngơi một chút đi, tối hôm qua do em mà anh không được nghỉ ngơi…” Nguyễn Khánh Linh áy náy nói, sau đó, cô muốn đỡ anh lên giường nhưng lại bị anh thình lình ôm vào trong ngực.

Cô nghe thấy người đàn ông như thở ra một hơi, anh bỗng nhiên không đầu không đuôi nói một câu: “Sau này chúng ta hãy nhận nuôi một đứa đi.”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy kỳ lạ, không phải lúc trước anh rất muốn có một đứa con của hai người hay sao? Sao giờ lại nói vậy?

Nhưng khi cô nhìn thấy đáy mắt của người đàn ông tràn đầy sự đau lòng, cô lập tức hiểu.

Nhất định là hành động của cô vào tối hôm qua đã làm anh sợ, anh lo lắng cô sinh con sẽ đau hơn nên bây giờ mới nói ra một câu như thế.

Nguyễn Khánh Linh càng cảm động hơn, vành mắt cô đỏ bừng, dùng sức ôm lấy người đàn ông, nói: “Không cần, em muốn sinh con cho anh.”

Nghe vậy, Phạm Nhật Minh sửng sốt, sau đó anh dùng sức xoa đầu cô, không nói gì. Chỉ là, đôi mắt anh bỗng trở nên hết sức sáng ngời.

Qua mấy ngày, Trần Hữu Nghị gọi điện thoại tới, Phạm Nhật Minh nghe máy, người bên kia cười trêu ghẹo hỏi chuyện hai ngày trước: “Nghe họ nói, ngày đó đang họp thì chị dâu xông vào?”

Phạm Nhật Minh “ừ” một tiếng.

Trần Hữu Nghị lại cười ha ha rồi bất đắc dĩ mà nói: “Cho nên anh bảo trợ lý chuyển cuộc họp cho tôi? Không sợ lúc đó tôi đang mắc việc sao?”

Một lát sau, Phạm Nhật Minh bình thản nói: “Cậu thì mắc việc gì?”

“…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK