Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1828

Người đàn ông xuống nước, chân đạp lên gạch men sức trên bể bơi, duỗi tay ra nói với Nguyễn Khánh Linh: “Xuống nào.”

Nguyễn Khánh Linh thấy vậy bèn trở nên phấn khích.

Đã lâu rồi cô không bơi lội, hình như từ lần trước sau khi Phạm Nhật Minh dạy cô bơi lội xong, cô cũng không xuống nước nữa, hiện giờ lại nhìn thấy nước nên thấy rất kích động.

Cô rất nhanh đã đặt tay mình vào lòng bàn tay người đàn ông.

Phạm Nhật Minh nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người cô, lo lắng cô sẽ trật chân ngã.

Anh nhìn bước chân Nguyễn Khánh Linh có chút vội vàng, nhịn không được mà nhắc nhở cô: “Em đi chậm một chút.”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh lại cười vài tiếng, cô vừa vào trong nước đã nhào vào lòng anh, ôm lấy cổ anh không buông.

Tuy rằng lần trước Phạm Nhật Minh từng dạy cô bơi, có điều, lúc đó cô cũng chỉ học qua loa, hơn nữa lần đó còn mang theo phao cứu sinh, lúc này cô lại không mang theo gì cả, nên vừa xuống nước cũng tự nhiên ôm chặt lấy Phạm Nhật Minh, coi anh như một chiếc “phao cứu sinh hình người.”

Nếu như là trước kia, Phạm Nhật Minh sẽ cảm thấy rất vui khi cô chủ động nhào vào lòng mình.

Nhưng hiện giờ, anh chỉ có một loại cảm giác, vui sướng trong đau khổ.

Nguyễn Khánh Linh không biết suy nghĩ trong lòng Phạm Nhật Minh, cô còn đang vui mừng, ôm lấy cổ anh bảo anh bơi qua bơi lại, tay chân hai người tiếp xúc vô cùng thân mật.

Phạm Nhật Minh bất đắc dĩ cảm giác được cơ thể mình có phản ứng rồi.

Anh nâng mông cô lên, không đợi cô từ chối, trực tiếp ôm cô lên bờ.

Nguyễn Khánh Linh còn đang nghi hoặc, tưởng là Phạm Nhật Minh mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát.

Có điều, người đàn ông bế cô lên bờ, bảo cô ngồi xuống bậc cầu thang, sau đó anh xoay người, đưa lưng mình về phía cô nói: “Anh cõng em sẽ tiện hơn.”

Nhìn tấm lưng rộng rãi săn chắc của người đàn ông, Nguyễn Khánh Linh có chút thất thần.

Đây là lần đầu tiên cô thấy tấm lưng trần trụi của Phạm Nhật Minh, trước đây anh cõng cô đều có mặc quần áo, cảm giác không hề giống với khi cởi áo.

Mặc quần áo trông rất gầy, nhưng cởi áo rồi lại rất có cơ bắp.

Nhìn như vậy, lại có chút gợi cảm…

“Vẫn còn chưa lên sao?”

Phạm Nhật Minh đợi một lát vẫn thấy người phụ nữ phía sau không có động tĩnh gì, anh lại một lần nữa lên tiếng.

Rất nhanh sau đó,  sau lưng anh lập tức được bao phủ bởi cảm giác mềm mại trong ký ức.

Khóe miệng Phạm Nhật Minh cong lên một nụ cười, có vẻ anh rất thoải mái, trong ánh mắt cũng không giấu nổi vui mừng.

Dù sao anh vẫn luôn thua trước cô, cho dù ở tư thế nào đi chăng nữa, anh cũng đều có phản ứng, được rồi, vì cô gái này mà anh cam tâm tình nguyện chịu nghẹn.

Phạm Nhật Minh thầm nghĩ trong lòng, anh bảo Nguyễn Khánh Linh ôm lấy cổ mình, ngay sau đó chậm rãi bơi vài vòng quanh bể bơi.

Đợi cho Nguyễn Khánh Linh bơi lội thỏa thích, Phạm Nhật Minh lúc này mới dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK