Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1247

May mắn thay, Phạm Nhật Minh không có bất kỳ hành động bất thường nào.

Lăng Huyền bí mật véo đùi Trần Hữu Nghị rồi trừng mắt nhìn anh ta.

Vừa rồi anh ta chẳng tinh ý gì cả, giờ thì hay rồi, hai người kia thật sự cãi nhau rồi…

Trần Hữu Nghị bị véo đùi thì đau nhưng không dám kêu, đành phải gồng mình chịu đựng. Trong lòng cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa khó hiểu, lúc nãy rõ ràng hai người này còn rất ổn mà, sao vừa hát hai bài đã thành như vậy?

Hà Tử Ngưng ngồi đối diện khẽ cau mày.

Tất nhiên cô ta nghiêng về phía Phạm Nhật Minh hơn, cô ta cho rằng hành động vừa rồi của Nguyễn Khánh Linh khiến cô ta cảm thấy cô rất tùy hứng.

Anh Nhật Minh yêu Nguyễn Khánh Linh nhiều như vậy, tại sao cô ta lại không chịu hiểu chuyện một chút chứ? Sao lại làm anh Nhật Minh mất mặt trước mặt mọi người thế hả? Nhưng dù bị vậy anh Nhật Minh cũng không nỡ lòng nổi nóng với Nguyễn Khánh Linh.

Càng nghĩ, Hà Tử Ngưng càng ghen tị và khó chịu.

Cô ta không còn cách nào khác ngoài việc im lặng và uống rượu.

Hiên Viên Minh mơ hồ nhận ra được hai người trở nên như thế này có lẽ là do vừa rồi anh ta đã song ca với Nguyễn Khánh Linh, thế là anh ta muốn làm dịu không khí căng thẳng này.

Anh ta lấy một bát canh đỏ, đặt trước mặt Nguyễn Khánh Linh, cười thuyết phục Phạm Nhật Minh: “Nhật Minh, chị dâu thích ăn cứ để cô ấy ăn đi. Chị ấy cũng chẳng ăn được bao nhiêu, không có chuyện gì đâu.”

Đột nhiên, Hiên Viên Minh bị ánh nhìn sắc lạnh của Phạm Nhật Minh lia tới, lập tức cảm thấy lạnh sống lưng nên nhanh chóng im bặt không nói thêm câu nào.

Nguyễn Khánh Linh lại đẩy bát của Phạm Nhật Minh ra, cầm lấy cái mà Hiên Viên Minh đưa tới, cô cũng ngẩng đầu lên cười với anh: “Cảm ơn anh, vẫn là anh hiểu em.”

Sau khi cô nói điều này, ngoài trời bỗng vang lên một loạt sấm sét khiến cho tất cả mọi người có mặt ở bàn ăn giật cả mình, ngoại trừ Phạm Nhật Minh.

Bên ngoài, trời bỗng nhiên đổ mưa, tiếng mưa rơi trên mặt đất rất to.

Chú Hùng chạy đến và nói với Phạm Nhật Minh: “Cậu chủ, bên ngoài mưa rất to. Nếu cứ tiếp tục thế này có lẽ cả ngọn núi cũng bị nước mưa cuốn trôi mất.”

Vì căn biệt thự mà Phạm Nhật Minh mua nằm ở ngoại ô, gần đây hầu như đều là đường núi, con đường duy nhất được xây xong gần đây có lẽ cũng không tiện để lái xe, rất nguy hiểm.

Vì vậy, Phạm Nhật Minh nói với những người khác: “Tối nay mọi người cứ ở lại đây đi, đợi đến ngày mai trời đỡ mưa hơn thì lại trở về.”

“Được.” Cả đám người nhao nhao đồng ý, trước kia bọn họ thường đến đây chơi cũng đã ở lại trong nhà của Phạm Nhật Minh nên hầu như đã quen, nhưng đối với Hà Tử Ngưng thì đây là lần đầu tiên.

Đột nhiên cô ta có phần xấu hổ, vô thức liếc nhìn Phạm Nhật Minh, nhưng chỉ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông.

Anh quay đầu tiếp tục nói với chú Hùng: “Chú Hùng, chú bảo người đi dọn dẹp phòng dành cho khách nhé.”

“Vâng.” Chú Hùng đồng ý rồi lui xuống.

Nguyễn Khánh Linh làm ngơ trước lời nói và việc làm của người đàn ông bên cạnh, cô chỉ cúi đầu ăn đồ trong bát, chiếc miệng nhỏ đỏ bừng.

Trên thực tế, cô đã ăn no rồi, nhưng để chọc giận Phạm Nhật Minh nên cô chỉ còn cách ăn tiếp, cho anh biết rằng không phải cô yếu ớt đến mức anh thích làm gì thì làm đâu…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK