Chương 11:
“Tôi sẽ giúp em báo thù.”
Cùng lúc đó, Phạm Nhật Minh đã từ nước Anh trở về.
Trong một tuần, trợ lý của anh đã cung cấp cho anh tất cả tư liệu về Nguyễn Khánh Linh, bao gồm cả sự thật về cái chết của mẹ cô.
Dù đã quen nghe thấy những câu chuyện kì lạ của nhiều người khác nhau, nhưng thân thế bất hạnh của cô gái bé nhỏ này vẫn khiến anh bàng hoàng trong thời gian khá dài.
Theo tư liệu cho thấy, từ nhỏ Nguyễn Khánh Linh đã bị gia đình coi là sao chổi. Lúc sinh cô, mẹ cô vì khó sinh mà qua đời. Khi đi học tiểu học, cô làm lạc mất em gái, lên đại học lại gây sự với những người không nên gây sự. Sau đó người ta đến trả thù, làm liên lụy đến việc làm ăn của gia đình. Từ trước đến nay đều thảm hại như vậy.
Vì vậy nên Nguyễn Khánh Linh cắn răng chấp nhận việc bị gả đi thay em gái, cũng là vì muốn bù đắp lỗi lầm cho gia đình.
Chỉ là, Phạm Nhật Minh vẫn chưa biết nên nói với cô thế nào về sự thật cái chết của mẹ cô.
Trong lúc đang do dự, anh đã nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh khập khiêng đi tới cửa biệt thự.
Vừa bước đến cửa, toàn thân cô mềm nhũn rồi ngã xuống đất.
Vào lúc mà cô ngã xuống, Nguyễn Khánh Linh mơ hồ nhìn thấy Phạm Nhật Minh đang bước về phía mình…
Sau đó thì không còn biết gì nữa.
Khi tỉnh dậy, Nguyễn Khánh Linh đã nằm trong phòng ngủ, Phạm Nhật Minh đang ngồi bên giường, hơi thở quen thuộc phả ra làm cô cảm thấy dễ chịu.
Nhưng cô không muốn tiếp tục chìm đắm trong sự ấm áp đó nữa mà gắng gượng ngồi dậy.
“Phạm Nhật Minh, chúng ta ly hôn đi.”
Phạm Nhật Minh cau mày, trên mặt hiện lên vẻ u ám.
“Bị ngã hỏng não rồi à?”
“Tôi không đùa với anh, thật đó, chúng ta ly hôn đi”
“Lý do là gì?”
Nguyễn Khánh Linh không hề giấu giếm anh, cô nói thẳng: “Tôi phải đi báo thù cho mẹ ruột của tôi, không thể làm liên lụy đến anh và gia đình anh được.”
Phạm Nhật Minh hơi nheo mắt nhìn cô.
“Đi giết người sao?”
Nguyễn Khánh Linh nghiêm túc gật đầu.
“Sau đó thì sao?”
“Tôi sẽ đi đầu thú.”
“Hừ, ấu trĩ”
“Mặc kệ anh nói thế nào thì tôi cũng phải giết chết bọn chúng Nói xong, Nguyễn Khánh Linh đứng dậy định rời khỏi giường, nhưng đột nhiên cô cảm thấy đầu óc choáng váng.
Phạm Nhật Minh đưa tay đỡ rồi ấn vai ép cô nằm lại xuống giường.
“Tôi giúp em báo thù”
Giọng của Phạm Nhật Minh truyền đến, vẫn ngắn gọn và kiên định như vậy.
“Anh…còn chưa hỏi tôi muốn tìm ai báo thù, tại sao lại…”
“Tôi biết cả rồi”
Phạm Nhật Minh biết chuyện của cô còn rõ hơn cả cô, vốn dĩ anh còn đang đau đầu không biết nói sự thật với cô thế nào. Nếu cô đã biết, vậy thì mọi chuyện lại trở nên đơn giản rồi.
Nguyễn Khánh Linh hơi kinh ngạc, nhưng sau đó có vẻ như đã hiểu ra. Dù gì Phạm Nhật Minh cũng là cậu chủ lớn nhà họ Phạm, nếu anh muốn điều tra thân thế của cô thì rất dễ dàng.
“Tại sao anh lại giúp tôi?”
Một cuộc hôn nhân giống như một trò đùa, hai người bọn họ mới quen nhau có mười ngày, cô không hiểu tại sao Phạm Nhật Minh lại muốn giúp co.
Phạm Nhật Minh nhìn cô chằm chằm với ánh mắt sâu thẳm nhưng không trả lời.
“Vậy tôi phải làm gì để có thể trả ơn anh?”
Trong cuộc sống này không có bữa trưa nào là miễn phí, Nguyễn Khánh Linh hiểu rõ đạo lý này.
Phạm Nhật Minh vẫn không trả lời, anh điều khiển xe lăn đi đến bên cửa sổ, nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài với vẻ mặt mờ mịt.
Nguyễn Khánh Linh đột nhiên tò mò về người đàn ông trước mặt, cô chỉ biết gia đình anh đã từng gặp tai nạn xe hơi thảm khốc, cha mẹ anh cũng qua đời trong vụ tai nạn đó, nên có lẽ anh đã phải gánh vác rất nhiều thứ nặng nề.
Thật lâu sau đó, Phạm Nhật Minh cuối cùng cũng lên tiếng.
“Tôi cần một người mà tôi có thể tin tưởng. Là em, có được không?”
Phạm Nhật Minh quay đầu nhìn Nguyễn Khánh Linh.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm và cương nghị kia, Nguyễn Khánh Linh cảm nhận được một sức mạnh to lớn.
Tuy rằng hai người ở bên nhau chưa được bao lâu, nhưng Nguyễn Khánh Linh đã mơ hồ cảm nhận được rằng Phạm Nhật Minh không phải là người đơn giản như cô đã từng nghĩ.
Còn về phần không đơn giản như thế nào, cô †in anh sẽ nói với cô vào một thời điểm thích hợp trong tương lai.
Cô không chần chừ nữa: “Được, tôi sẽ ở bên anh.”
Phạm Nhật Minh gật đầu: “Trước tiên hãy bồi bổ cơ thể cho tốt đã”
Nói xong anh điều khiển xe lăn rời khỏi phòng ngủ.
Nhìn bóng lưng của anh, đột nhiên Nguyễn Khánh Linh nhớ tới một chuyện.
Lúc ngã ở cửa, dường như cô đã nhìn thấy Phạm Nhật Minh đứng dậy từ xe lăn.
Nhưng làm sao có thể cơ chứ ?
Nhất định là cô nhớ nhầm rồi, Nguyễn Khánh Linh cố gắng xua tan đi ý nghĩ này…
Bởi vì cơ thể đang yếu, cô rất nhanh chìm vào.
giấc ngủ. Khi cô tỉnh dậy thì trời đã tối hẳn.
Thơm quá…
Là mùi canh gà, Nguyễn Khánh Linh vừa mở mắt thì đã thấy Phạm Nhật Minh đang ngồi trên giường với một bát canh gà trên tay.
Phạm Nhật Minh ngồi trên đầu giường, cầm thìa thổi canh, muốn đút cho Nguyễn Khánh Linh ăn.
Lần này, Nguyễn Khánh Linh thực sự sửng sốt.
Phạm Nhật Minh, người lạnh lùng đến tận xương tủy, thực sự đã tự tay hầm canh cho cô, còn… còn định đút cho cô ăn? ??
Là do cô chưa tỉnh giấc sao ?
Vết thương đau đớn nhắc nhở cô đây không phải là mơ, Phạm Nhật Minh thật sự đang đút cô ăn!