Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1256

Hiên Viên Minh cũng rời đi sau khi Hà Tử Ngưng đi khỏi, nhưng cô ta lại không để ý rằng anh ta đã đi theo cô ta suốt, nhìn cô ta đi vào quán bar, rồi nhìn cô ta say khướt.

Cô ta trở nên như vậy là vì ai, Hiên Viên Minh biết rõ, nhưng cũng vì biết rõ nên tâm trạng của anh ta cũng không tốt hơn Hà Tử Ngưng đi đâu.

Từ nhỏ anh đã thích cô ấy, nhưng cô ấy đã thích Phạm Nhật Minh từ khi còn nhỏ. Cứ như là những vì sao trên bầu trời mà anh ngước nhìn hằng đêm nhưng không thể có được.

Hiên Viên Minh cảm thấy buồn cười cho bản thân mình, cũng cảm thấy đau khổ cho Hà Tử Ngưng.

Cho dù cô ấy có thích Phạm Nhật Minh đến đâu thì cũng đâu được lợi ích gì chứ? Bởi bây giờ Phạm Nhật Minh đã có gia đình, mà cô ấy cũng đã có vị hôn phu của mình rồi.

Nhưng còn anh thì sao?

Cũng không biết được mấy năm qua anh vẫn luôn cố chấp chờ cái gì…

Hiên Viên Minh cười cười tự giễu, cũng rót không ít rượu vào miệng của mình.

Hai người cứ thế mà cùng uống, hết anh ta uống thì đến cô ta uống. Không biết bao lâu sau, Hà Tử Ngưng đã say, đờ đẫn nằm trên quầy bar.

Đột nhiên có một người đàn ông từ đâu xuất hiện, anh ta cõng người phụ nữ lên vai rồi rời đi.

Hiên Viên Minh thấy thế thì ném ly rượu trong tay, sau đó đứng dậy bước nhanh về phía người đàn ông kia.

Anh ta đưa tay chụp lấy cổ tay của người đàn ông kia, dùng hết sức lắc mạnh một cái. Ngay sau đó âm thanh xương gãy lìa đột nhiên vang lên, hơn nữa còn có tiếng kêu la thảm thiết của người đàn ông như heo bị chọc tiết.

Sáng sớm bên trong quán bar cũng không có nhiều người vì thế cũng vô cùng yên ắng. Ông chủ của quán bar này cũng nghe thấy tiếng hét thê thảm của người đàn ông kia.

Thế nhưng khi ông chủ thấy người làm chuyện đó là Hiên Viên Minh thì nhanh chóng nuốt câu mắng chửi ngược trở vào, hơn nữa còn nở nụ cười nhìn về phía người đàn ông đang kêu la thảm thiết kia rồi hỏi: “Cậu Minh, cậu đang làm gì thế?”

Một tay Hiên Viên Minh ôm lấy eo của Lăng Huyền, chiếc giày đắt tiền trên chân anh ta thì đang giẫm lên mặt của người đàn ông kia, thậm chí nghiền ép tới mức khiến khuôn mặt người đó biến dạng.

Vẻ mặt không đứng đắn bình thường của anh ta cũng đã nhanh chóng được thay thế bằng vẻ đằng đằng sát khí.

Khóe miệng anh ta vẽ lên một nụ cười lạnh lẽo, cười hỏi ngược lại: “Anh hỏi tôi thế thì tôi cũng muốn hỏi anh một chút. Nếu vừa nãy tôi không có ở đây thì có phải cái tên này đã đưa người phụ nữ này đi rồi không? Các người đều mù hết cả rồi sao?”

“Chuyện này…”

Ông chủ quán bar chưa từng thấy Hiên Viên Minh nổi giận như thế, ông chủ quán bar này hiểu rõ gia cảnh của cậu chủ này, làm sao dám đắc tội với anh ta chứ, vì thế chỉ đành luôn miệng nói xin lỗi, sau đó dùng lực đạp vào người đàn ông đang nằm dưới đất, lên tiếng.

“Cậu chủ Viên Minh, hay là cậu cứ để cho chúng tôi xử lý đi. Đỡ mất công cậu phải ra tay để làm bẩn tay mình, chúng tôi sẽ khiến cậu hài lòng, cậu ấy thế nào?” Ông chủ quán bar lên tiếng đảm bảo.

Đúng lúc này, Hà Tử Ngưng vốn đang say mèm không biết chuyện gì đang xảy ra, cô ta nhíu mày, đầu lệch qua một bên tựa vào cổ của anh, lên tiếng mắng: “Ồn ào chết đi được!”

Hiên Viên Minh nhìn lướt sang Hà Tử Ngưng, lúc này sự tức giận trong lòng anh mới từ từ lắng xuống. Thế nhưng sắc mặt của anh vẫn lạnh lùng, dùng chân đát vào người đang nằm dưới chân ông chủ quán bar, lên tiếng: “Tôi giao người này lại cho anh, phải xử lý thật sạch sẽ đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK