Chương 1238
Nếu trợ lý chuyển cuộc họp cho anh ta sớm hơn một chút thì anh ta thực sự đang mắc việc…
Chắc hôm đó dáng vẻ trần truồng của anh ta sẽ được các bô lão của công ty nhìn thấy mất…
“Anh còn dám nói hả, không biết xấu hổ.” Trần Hữu Nghị chê trách.
May mà anh ta kịp thời mặc quần áo rồi vội vàng sang phòng bên cạnh nhận cuộc họp.
Trần Hữu Nghị cười nói: “Không được, để bù đắp cho sự sợ hãi của tôi, anh phải mời tôi ăn cơm.”
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh sực nhớ ra trùng hợp là hai ngày nay cô nhóc kia kêu muốn ăn lẩu. Hai ngày đầu tới tháng rất khó chịu, nhưng đồ lẩu bên ngoài anh lại không yên tâm dẫn cô đi ăn.
Vì vậy, anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Được thôi, tối nay cậu đến nhà tôi, tôi mời cậu ăn lẩu.”
Trần Hữu Nghị không ngờ anh lại đồng ý sảng khoái như vậy, cũng cười đáp lại.
Hai người lại tán gẫu thêm đôi câu rồi cúp điện thoại.
Đúng lúc đó, Nguyễn Khánh Linh cũng xuống nhà, cô cầm điện thoại di động, rất tự nhiên mà chui vào lòng anh, hỏi: “Tối nay chúng ta ăn cái gì vậy?”
Tình cờ là hôm nay đầu bếp nữ có việc phải về nhà, bữa tối họ phải tự giải quyết.
Phạm Nhật Minh vốn đang xử lý công việc, thấy cô gái nằm trong lòng mình thì đặt máy tính sang chỗ khác, cúi đầu nhìn cô và hỏi: “Em muốn ăn cái gì?”
Quả nhiên, người phụ nữ chớp chớp mắt, cười híp mắt nhìn anh: “Lẩu, anh cho em ăn không?”
Hai ngày đầu tới kỳ sinh lý của cô làm Phạm Nhật Minh bị dọa sợ, dẫn đến hai ngày sau anh đều kiên trì với ý định cho cô ăn đồ thanh đạm, bất kể cô năn nỉ như thế nào, anh cũng không cho ăn đồ dầu mỡ.
Thậm chí ngay cả sau khi kỳ sinh lý của cô kết thúc, anh vẫn quản lý rất nghiêm ngặt.
Cô đã nhắc lẩu với anh cả mấy ngày qua nhưng người đàn ông này vẫn không thèm để ý, chỉ yêu cầu đầu bếp thay đổi các món ăn nhẹ cho cô…
Nhưng cải trắng chế biến kiểu gì cũng vẫn là rau cải thôi, chẳng có vị thịt chút nào…
Nguyễn Khánh Linh sắp thèm thịt muốn chết rồi.
Cho nên, hôm nay thừa dịp đầu bếp không có ở đây, cô đương nhiên phải dụ dỗ anh một phen, để cho anh dắt mình đi ăn lẩu.
Nhưng cô không ngờ Phạm Nhật Minh lại đồng ý nhanh như vậy, anh gật đầu cái rụp: “Có thể. ”
Ban đầu Nguyễn Khánh Linh còn không tin ra mặt, hỏi lại: “Thật sao?”
Phạm Nhật Minh tiếp tục gật đầu: “Thật. ”
Sau khi nhận được đáp án xác định, cô hí ha hí hửng đứng dậy, cũng kéo anh đứng lên và thúc giục: “Nhanh lên nhanh lên, sắp tới giờ cơm rồi, chúng ta đi ngay và luôn.”
Đúng là hai người đã đi, nhưng Phạm Nhật Minh lại dẫn cô đi siêu thị.
Lúc đến siêu thị, trên gương mặt Nguyễn Khánh Linh còn tràn đầy mơ hồ, cô khó hiểu hỏi: “Không phải đi tiệm lẩu sao? Sao anh lại đến siêu thị?”
“Bên ngoài không vệ sinh lắm, chúng ta mua về tự nấu, tối nay bọn Hữu Nghị cũng tới.”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh chưa phản ứng lại kịp: “Anh Hữu Nghị cũng tới? Bọn Hữu Nghị? Còn ai nữa?”
Phạm Nhật Minh cười, gõ đầu cô một cái rồi nói: “Ngoại trừ người bạn tốt kia của em còn có thể là ai?”
“Hai người kia đã làm lành rồi?” Nguyễn Khánh Linh kinh ngạc hỏi.
“Ừm.”