Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1072

“Hình như em có làm rơi đồ trong phòng làm việc anh.”

Người phụ nữ kia đột nhiên kêu lần một tiếng rồi dừng bước chân lại.

Phạm Nhật Minh vẫn đang đi cùng cô ta cũng nhìn lại. Anh đưa mắt nhìn cô ta với vẻ mặt mất kiên nhẫn, rồi lại bình tĩnh nói: “Thứ gì vậy? Tôi sẽ bảo người khác đi lấy cho cô.”

“Không được, em phải tự mình đi lấy mới được.”

Người phụ nữ kia lập tức từ chối.

Đối với lời từ chối này của cô ta, Phạm Nhật Minh cũng không có tức giận chút nào. Anh nhì nhẹ nhàng đầu rồi quay đầu nói với mấy vệ sĩ đang đứng sau lưng của người phụ nữ kia: “Mấy người hãy đi lên cùng cô chủ đi.”

“Rõ!”

Mấy tên vệ sĩ cùng nhau lên tiếng.

Nhưng người phụ nữ kia lại lắc đầu. Cô ta trực tiếp kéo lấy tay Phạm Nhật Minh, dùng một giọng điệu trong trẻo dễ nghe mà nói: “Không được, anh cũng phải lên đấy tìm cùng em.”

Trong giọng nói của người phụ nữ kia tràn đầy sự yếu ớt và nũng nịu.

Phạm Nhật Minh cũng không có từ chối mà anh cũng không có rút tay về. Sắc mặt của anh vẫn rất tự nhiên, anh xoay người và nói: “Đi thôi.”

Nghe vậy, người phụ nữ kia lập tức nở một nụ cười tươi, vô cùng cao hứng kéo người đàn ông đi về phía công ty.

Bốn người về sĩ vẫn như cũ mà đi theo phía sau bọn họ.

Người phụ nữ được mọi người vây quanh kia, cứ giống như một cô công chúa kiêu ngạo vậy. Cô ta chính là người được nhận mọi tình yêu thương.

Nguyễn Khánh Linh đứng ở cổng và nhìn hai người bọn họ quay lại công ty một lần nữa.

Vừa rồi khi người phụ nữ kia làm nũng, cô đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Phạm Nhật Minh một cách vô thức. Nhưng, kết quả là khuôn mặt của người đàn ông này lại không có bất kỳ một chút không vui hay tỏ ra thái độ nào khác.

Nhưng mà, bình thường anh rất chán ghét việc phải tiếp xúc thân thể một cách thân mật như vậy mà. Hơn nữa, anh cũng không thích mấy người con gái hay làm nũng.

Thế nhưng, đối với người phụ nữ vừa rồi, anh vậy mà lại không có làm gì cả. Thậm chí còn đồng ý theo cô ta về phòng làm việc để lấy đồ nữa.

Người phụ nữ kia là ai vậy?

Nguyễn Khánh Linh cúi đầu nhìn bữa tối đã được đóng gói trong tay mình một chút. Một giây sau, cô lập tức cảm thấy có chút buồn cười. Cỗ vẫn luôn mong muốn có thể làm lành với Phạm Nhật Minh, nhưng còn anh thì sao? Đảo mắt một cái là đã nắm tay một người phụ nữ khác…

Hô hấp của cô càng ngày càng trở nên nặng nề. Cô cũng không muốn ở lại đây nữa, cho nên cô cầm đồ trong tay rồi xoay người rời đi.

Nguyễn Khánh Linh trở lại khách sạn, cô càng nghĩ về chuyện vừa xảy ra thì lại càng cảm thấy tức giận.

Vốn dĩ là cô muốn mua đồ ăn rồi mang tới cho Phạm Nhật Minh, nhưng trong lúc tức giận, cô đã ăn hết rồi.

Người đàn ông kia thật là quá đá. Đúng vậy, lúc trước, cô đã vì Mạch Tiến Hòa mà lừa dối anh, đây là lỗi của cô. Nhưng mà , giữa cô và Mạch Tiến Hòa thực sự là không có chuyện gì cả, còn anh thì sao?

Xoay đi xoay lại một cái là đã thấy anh ở cùng một người phụ nữ khác rồi. Mà có vẻ như, vừa rồi, anh còn muốn đưa cô ta về nhà nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK