Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 412

Chỉ riêng khách sạn này đã không chỉ là năm sao, mà là thuộc chuỗi khách sạn cao cấp toàn cầu, ngay cả doanh nhân bình thường cũng không tiếp đãi, chỉ có những doanh nhân có tên trên bảng tỷ phú Forbes, thậm chí là ở những quốc gia thuộc chế độ quân chủ lập hiến như nước Anh, nơi này chỉ chuyên dùng để chiêu đãi quý tộc hoàng thất mà thôi.

Lúc trước Nguyễn Khánh Nga cũng tốn rất nhiều công sức mới có thể tổ chức yến tiệc ở đây. Nhưng cô ta không ngờ khách sạn này lại là của nhà Tống Ngọc! Chẳng trách…

Chẳng trách vừa rồi cô ta nói muốn thay lễ phục trên lầu, đây là nhà của cô ta, đương nhiên chuẩn bị sẵn sàng lễ phục.

Nhận thấy sự thật này, sắc mặt của Nguyễn Khánh Nga từ trắng chuyển sang đỏ, lại từ đỏ ngả sang trắng. Cô ta không ngờ kết quả cuối cùng lại như vậy. Cô ta vốn tưởng rằng mình có thể hạ nhục Tống Ngọc thêm một lần, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược.

Nguyễn Khánh Nga cảm thấy gò mò nóng ran, giống như bị một bàn tay vô hình tát mạnh lên mặt. Chết tiệt! Cô ta đùa giỡn mình! Lúc nãy mình bình luận túi xách của cô ta, cô ta lại không biện hộ mà còn hùa theo mình, báo hại mình cho rằng nhà Tống Ngọc thật sự nghèo khổ.

Bây giờ Nguyễn Khánh Nga mới hiểu được, thì ra Tống Ngọc vẫn xem trò hay. Còn mình giống như tên hề, không biết tự lượng sức nhảy nhót trước mặt cô ta.

“… Cảm ơn.” Dù Nguyễn Khánh Nga căm thù đến mấy, lúc này cũng không dám biểu hiện ra mặt. Đây chính là cô cả của nhà họ Tống, sao cô ta còn có thể không kiêng nể gì sỉ nhục như vừa rồi?

Thậm chí Nguyễn Khánh Nga còn nhớ tới chuyện mấy ngày trước, mình đẩy Tống Ngọc xuống sông, nếu bị người nhà họ Tống biết thì chẳng phải mình sẽ xong đời hay sao?

Cô ta càng nghĩ càng sợ hãi, nhất là khi đối diện với ánh mắt cười như không cười của Tống Ngọc, cô ta cảm thấy người này đã nhìn thấu suy nghĩ của mình. Tim Nguyễn Khánh Nga đập thình thịch, rõ ràng là có tật giật mình.

Sau khi giám đốc Hiếu rời đi, Tống Ngọc cũng cảm thấy nhàm chán. Nguyễn Khánh Nga đã biết thân phận mình, vậy thì trêu đùa cô ta cũng không còn thú vui. Vì thế cô quay sang nói với Lê Tuấn: “Chúng ta cũng đi thôi.”

Lê Tuấn không lên tiếng, chỉ gật đầu. Hai người lập tức rời đi, không nói cho Nguyễn Khánh Nga một tiếng. Nguyễn Khánh Nga kinh ngạc đứng tại chỗ, thật lâu sau không có động tĩnh gì. Lúc này, đám bạn của cô ta lại gần hỏi: “Khánh Nga, cậu đứng đó làm gì vậy?”

Nguyễn Khánh Nga lập tức hoàn hồn, phất tay, vẻ mặt né tránh: “Không có gì, không có gì…” Sau đó cô ta nhân tiện nói: “Chúng ta tới quán bar thôi!

“Ha ha ha! Được!”

Một đám người phụ họa, sau đó cả đám kéo nhau rời đi, cùng tới quán bar. Chẳng qua Nguyễn Khánh Nga không phát hiện một chiếc xe vẫn bám theo sau họ.

Đến quán bar, một đám người liên tục uống rượu nhảy disco, bầu không khí trào dâng lên cao nhất. Nguyễn Khánh Nga muốn say rượu, không thì cô ta sẽ chỉ nghĩ tới chuyện vừa xảy ra trong bữa tiệc. Phạm Nhật Minh cảnh cáo đe dọa mình vì bảo vệ Nguyễn Khánh Linh.

Lê Tuấn buồn bã say rượu vì Nguyễn Khánh Linh. Tống Ngọc lại là thiên kim của nhà giàu nhất… Mọi chuyện đều như ngọn núi lớn đè nặng trong lòng cô ta, gần như khiến cô ta nghẹt thở.

“Nào! Uống tiếp!” Nguyễn Khánh Nga cầm chai rượu tu ực ực. Thấy cô ta uống hăng say như vậy, đám người cũng không nguyên nhủ, thậm chí còn ồn ào khuyến khích, kêu thêm một thùng rượu tới, tri kỷ khui nắp chai cho cô ta.

Hai ba chai rượu vào bụng, Nguyễn Khánh Nga nhanh chóng mơ mơ màng màng. Cô ta cảm thấy thân thể mình như bị trói buộc, cố gắng giãy dụa trốn thoát. Thế nên uống rượu trở thành cách duy nhất giúp cô ta giải tỏa.

“Ôi chao! Tửu lượng của Khánh Nga đỉnh đấy!”

“Kêu thêm mấy thùng nữa, xem cô ấy có thể uống được bao nhiêu!”

Chương 413

Không lâu sau, cả đám đều uống rượu đến mức đầu óc choáng váng. Nhất là Nguyễn Khánh Nga, lúc này đã hoàn toàn mất hết ý tức, ngã gục trên sofa, chỉ biết cười ngờ nghệch.

Cô ta không uống tiếp, lúc này thậm chí cô ta còn không thể thấy rõ trong chai có rượu hay không. Bên cạnh cô ta là mấy người bạn cũng đều ngã ngang ngã dọc, tốt một chút thì còn có thể đỡ tường đứng dậy, chẳng qua chưa chống đỡ được mấy giây đã ngã xuống.

Đột nhiên, Nguyễn Khánh Nga được bế lên. Cô ta giãy dụa muốn nhìn mặt người kia, nhưng chỉ thấy hình ảnh bị nhòe, hoàn toàn không thấy rõ mặt người đó.

Bất giác, trong miệng cô ta đã bị rót mấy ly rượu. Nguyễn Khánh Nga hoàn toàn mất hết ý thức. Cô ta mềm nhũn ngã vào lòng người kia, hoảng hốt cảm thấy hình như mình đang di chuyển. Nhưng cô ta thậm chí không có sức mở mắt ra, huống chi là giãy dụa.

Người đàn ông bế cô ta đi ra quán bar. Hai người ngồi vào xe, anh ta đóng sầm cửa xe, vội vàng xé rách quaần áo trên người cô ta, không hề moơn troớn mà lập tức đâm vào.

“Á!” Nguyễn Khánh Nga đau đớn kêu lên, tay chưa kịp nâng lên đã mềm mại rũ xuống. Người đàn ông không hề thương tiếc cô ta, hung hăng va chaạm thaân thể dưới thân mình, bày cô ta thành đủ tư thế nhục nhã đâm vào, dường như uốn đòi lại tôn nghiêm bị chà đạp. Ban đầu cô ta còn có ý định gãy dụa, đến sau này cô ta quấn chặt eo anh ta, không ngừng khát vọng anh ta nhồi đầy cơ thể mình…

“Hừ, đúng là đồ đê tiện…” Trình Nam bỡn cợt nhìn người phụ nữ nằm dưới thân mình, động tác càng thô lỗ.

Trong lúc hai người đang mây mưa, cửa kính xe bị gõ mấy phát. Diễn biến bất thình lình khiến Trình Nam khựng lại, vội vàng nhìn ra ngoài. Mấy người đàn ông xa lạ đứng bên ngoài, nhưng bộ đồng phục trên người họ khiến anh ta cảm thấy bất an kinh hãi, nhưng người phụ nữ dưới thân còn đang vặn vẹo.

“Cảnh sát đây! Cho hai người năm phút, mặc quần áo xong bước ra đây!” Giọng nói tràn đầy sức mạnh vang lên.

Trình Nam cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Nghe thấy mệnh lệnh này, anh ta lảo đảo rời khỏi thân thể Nguyễn Khánh Nga. Nhưng cô ta lại quấn chặt cổ anh ta, không chịu cho anh ta rời đi.

“Đừng đi mà…” Nguyễn Khánh Nga kêu lên. Trình Nam còn chưa kịp đứng dậy thì bị cô ta kéo xuống. Anh ta nổi giận, tát cho cô ta một phát thật mạnh: “Con đàn bà chết tiệt! Cảnh sát tới kìa!”

Nguyễn Khánh Nga bị tát đau đớn, cuối cùng không quấn lấy anh ta như trước. Trình Nam nhanh chóng mặc quần áo, không quan tâm thân thể trần truồng của Nguyễn Khánh Nga mà mở cửa xe, giơ tay hay lên cười lấy lòng: “Anh cảnh sát, các anh đừng hiểu nhầm, em là dân lành mà.”

Bên ngoài là ba cảnh sát, hai nam một nữ. Nam cảnh sát dẫn đầu thấy chỉ có mình anh ta đi ra, nhíu mày hỏi: “Còn một người nữa đâu?”

Trình Nam không quay đầu lại đáp: “Ở trong xe.”

“Cậu quay lưng lại, giơ tay cao lên, nằm lên xe!” Nam cảnh sát nghiêm khắc nói, đưa mắt nhìn thoáng qua trong xe, chỉ thấy thân thể trần truồng nằm trong xe, hình như còn đang uốn éo… Anh lập tức dời mắt đi, vừa giận vừa xấu hổ, quay sang nói với nữ cảnh sát sau lưng: “Cô vào trong xe mặc quaần áo cho cô ta rồi kéo ra!”

Người trẻ tuổi thời nay đúng là càng ngày càng to gan, dám làm chuyện này ngay giữa thanh thiên bạch nhật, cũng không sợ mất mặt, còn phát ra động tĩnh lớn như vậy, nếu không phải người qua đường tố cáo thì họ cũng sẽ không tới đây bắt hai người này.

Nữ cảnh sát chui vào xe, sửng sốt khi thấy Nguyễn Khánh Nga. Trời đất ơi, cô nàng này phóng đãng thế cơ à? Thấy cảnh sát tới mà còn chưa chịu mặc quần áo? Đồng thời cô ta còn liên tục cất tiếng rên rỉ mờ ám, dường như chưa tỉnh táo từ trong tình dục.

Nữ cảnh sát còn trẻ, chưa từng trải nghiệm ái tình nên chỉ có thể đỏ mặt, vội vàng dời mắt, tìm kiếm quần áo rơi rụng trong xe. Nhưng quần áo của cô ta đã bị xé rách, cuối cùng cô miễn cưỡng tìm được một chiếc áo khoác mặc cho cô ta. Mặc dù áo khoác cũng bị xé, nhưng ít ra có thể che khuất những chỗ trọng yếu trên người cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK