Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1294

Đương nhiên Nguyễn Khánh Linh nghe ra được Lãnh Nhược Giai đang dùng phép khích tướng, cô hoàn toàn có thể bỏ mặc cô ta không quan tâm. Bởi bì cô biết cho dù có thể nào thì kết quả thứ mà Lãnh Nhược Giai muốn cũng sẽ chẳng thực hiện được.

Thế nhưng, hai từ “không xứng” trong câu nói kia của cô ta lại khiến Nguyễn Khánh Linh rất để ý.

Cô cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy đúng là Phạm Nhật Minh ưu tú như vậy, còn bản thân mình lại chẳng có chỗ nào xuất sắc hơn người. Ngày hôm nay có một Lãnh Nhược Giai, sau này chỉ sợ còn có không biết bao nhiêu người nhào đến như cô ta nữa.

Thế nên, Nguyễn Khánh Linh không cần suy nghĩ thêm nữa, cô gật đầu ứng chiến: “Được, tôi đồng ý đấu với cô một trận. Đấu thế nào?”

Giọng nói của cô rõ ràng kiên định, không do dự chút nào, giữa hai lông mày lộ ra nét rất tự tin.

Lãnh Nhược Giai thấy phản ứng này của cô, hơi nhíu mày, phản ứng của Nguyễn Khánh Linh nằm ngoài dự liệu của cô ta.

Vốn cô ta còn cho là cô chỉ là một người phụ nữ mềm yếu, vô dụng, chỉ là một bình hoa di động trống rỗng mà thôi. Thế nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy, có vẻ như Nguyễn Khánh Linh cũng không phải cái thứ hỏng bét như vậy.

Chẳng qua là… cô ta không biết biểu hiện cứng rắn dứt khoát của cô là giả vờ, hay là thật sự như vậy nữa…

Đáy mắt Lãnh Nhược Giai lóe lên mấy ý nghĩ sâu xa.

Lãnh Nhược Giai mở miệng nói: “Ra ba chủ đề, trong đó có một chủ đề do đối phương ra, còn một cái còn lại do khán giả tại hiện trường ra.”

“Khán giả tại hiện trường?”

Nguyễn Khánh Linh cau mày hỏi.

Sao không dưng lại xuất hiện khán giả hiện trường ở đây thế, cô còn tưởng rằng đây là trận đấu giữa hai người mà thôi.

Thế nhưng, nụ cười trên mặt Lãnh Nhược Giai càng thêm rõ ràng, cô ta nói: “Đúng thế, khán giả tại hiện trường. Lúc chúng ta tranh tài, tôi sẽ để giới truyền thông đưa tin trực tiếp, đến lúc ấy, đương nhiên hiện trường thi đấu sẽ có khán giả đến xem.”

Nói xong, người phụ nữ này còn bày ra dáng vẻ khiêu khích nhìn Nguyễn Khánh Linh, hỏi: “Thế nào, cô còn dám ứng chiến nữa không?”

Nguyễn Khánh Linh không thích quá nổi bật, huống chi là phải ở trước mặt người ngoài đấu một trận với cô ta như vậy. Thế nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt kia của Lãnh Nhược Giai, luôn cảm thấy cô ta quá kiêu ngạo, tự tin thái quá, thế nên cô không nhịn được muốn đập cho sự kiêu ngạo của cô ta tắt hẳn.

Nghĩ vậy Nguyễn Khánh Linh lại gật đầu đồng ý thêm lần nữa.

Vẻ mặt của cô không có sự kinh hoàng hay thấp thỏm sợ sệt như những gì Lãnh Nhược Giai tưởng tượng, trái lại còn trước sau như một, thong dong bình tĩnh. Điều này khiến cho Lãnh Nhược Giai cảm thấy có chút thất vọng.

Không đợi cô ta mở miệng nói thêm bất cứ thứ gì nữa, Nguyễn Khánh Linh nhanh chóng vòng qua cô ta rời đi.

Lãnh Nhược Giai nhìn bóng lưng của cô, vẫn cảm thấy bóng lưng cô nhỏ bé, gầy yếu, dường như không thể chịu được gió lớn.

Cô ta cố gắng đè xuống cảm giác khác thường trong lòng mình, nghĩ thầm, hừ, cô cũng chỉ giả bộ được thế mà thôi, người phụ nữ kia vừa nhìn đã biết tay không thể xách vai không thể gánh, yếu ớt như thế làm sao có thể thắng được cô ta?

Vừa nghĩ như thế, cảm giác kiêu ngạo của Lãnh Nhược Giai lại dâng lên lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK