Chương 1295
Cô ta gọi điện thoại cho liên hệ với mấy nhà truyền thông có tiếng trong giới, cứ thế tiết lộ thông tin với bên ngoài.
Thời gian Nguyễn Khánh Linh nấu cháo rất dài.
Sau khi Trần Hữu Nghị xử lý xong đám người mặc áo đen kia, anh ta lập tức chạy tới bệnh viện thăm Phạm Nhật Minh. Lúc đến nơi, anh ta đã biết chuyện Phạm Nhật Minh đã qua cơn nguy hiểm, trái tim còn thấp thỏm bất an cũng đã được buông xuống.
Lúc Trần Hữu Nghị đẩy cửa vào phòng, sắc mặt anh ta đã hòa hoãn đi rất nhiều.
Anh ta cười cười nhìn xung quanh một vòng, hỏi: “Chị dâu không ở đây sao?”
Phạm Nhật Minh “ừ” một tiếng bảo: “Cô ấy về nhà nấu cháo rồi.”
Trần Hữu Nghị lại nở nụ cười, trêu anh nói: “Anh có biết chuyện cô ấy vì anh mà công khai ứng chiến không?”
“Cái gì cơ?”
Phạm Nhật Minh cau mày, không hiểu Trần Hữu Nghị đang nói đến chuyện gì.
Trần Hữu Nghị lấy điện thoại di động ra, trực tiếp mở một nội dung nào đó đưa cho anh xem rồi nói: “Ầy, tự anh xem đi.”
Phạm Nhật Minh dùng tốc độ siêu nhanh xem xong nội dung tin tức kia, một chữ cũng không bỏ sót. Lúc mới xem xong, cơn giận của anh cứ vậy xông lên, lập tức vươn tay lấy điện thoại di động muốn gọi một cuộc.
Trần Hữu Nghị nhanh tay lẹ mắt, giữ tay anh lại, hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Gọi điện thoại cho cô ấy chứ còn gì nữa. Nếu như Lãnh Nhược Giai cố ý đưa ra mấy cái hạng mục xảo quyệt làm cô ấy bị thương thì phải tính sao đây?”
Giọng nói của Phạm Nhật Minh mang theo ngữ điệu nặng nề, đôi mắt anh trở nên u ám.
Cô em gái của cái tên Lãnh Hàn Vũ kia đúng là quá không biết điều, nhiều lần giẫm lên điểm mấu chốt của anh. Vì nể mặt người anh đó của cô ta nên anh mới nhân nhượng cô ta đôi phần, thế mà cô ta còn không biết điều, càng ngày càng quá đáng.
Xem ra anh phải gõ cho cái cô tên Lãnh Nhược Giai kia tỉnh ngộ.
Ai ngờ, suy nghĩ của Trần Hữu Nghị lại hoàn toàn trái ngược so với Phạm Nhật Minh.
Anh ta bước đến lấy đi cái điện thoại trong tay người đàn ông kia rồi nói: “Anh như vậy chính là quan tâm sẽ bị loạn. Anh nghĩ mà xem người phụ nữ kia đâu có ngu, hai người thi đấu dưới hình thức ghi hình trực tiếp trước mặt đại chúng. Thế cho nên cô ta sẽ không có cơ hội, cũng không thể trắng trợn ra tay làm chuyện xấu dồn chị dâu vào chỗ chết được. Trừ phi bản thân cô ta không cần sĩ diện. Huống chi, chị dâu mà công khai ứng chiến như thế, không phải anh nên lén vui vẻ mới đúng sao? Còn gọi điện thoại ngăn cản cô ấy làm gì, anh làm thế có khác nào đả kích cô ấy đâu?”
Nghe xong mấy câu nói của Trần Hữu Nghị, Phạm Nhật Minh cũng dần dần tỉnh táo lại.
Anh cẩn thận nghĩ lại theo hướng Trần Hữu Nghị nói, cảm thấy anh ta nói cũng không sai.
Không ngờ, từ trước đến giờ người phụ nữ vẫn luôn trầm tính, hiền lành của anh, lại sẽ vì anh tiếp nhận cái loại khiêu chiến công khai thế này.
Rốt cuộc trên mặt Phạm Nhật Minh cũng lộ ra chút ý cười.
Không lâu sau khi Trần Hữu Nghị rời đi, Nguyễn Khánh Linh đã trở lại phòng bệnh của Phạm Nhật Minh.
Trong tay cô cầm chiếc hộp giữ nhiệt, bên trong là cháo đã được nấu chín.
Nguyễn Khánh Linh vừa nhìn thấy Phạm Nhật Minh, đã nghĩ đến chuyện khiêu chiến với Lãnh Nhược Giai ban nãy.