Chương 1172
Trong chốc lát, Nguyễn Khánh Linh đã mỏi tay không chịu được, nhưng mà Phạm Nhật Minh còn không tỏ thái độ, cô lại không tiện dừng tay ngay bây giờ, nếu không sẽ tỏ ra là cô không có bao nhiêu chân thành, vì vậy cô chỉ đành phải tiếp tục xoa bóp xuống đi.
Chẳng qua cô chỉ kiên trì được thêm một hồi nữa rồi cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng nói: “Chồng à! Em mỏi tay quá…”
Cô nói những lời này chỉ là theo bản năng, có lẽ chính cô cũng không chú ý tới vẻ nũng nịu và mềm mại trong giọng nói của mình nhưng Phạm Nhật Minh đã nghe ra.
Anh nhếch mép, rốt cuộc buông lỏng một chút rồi cuối cùng mới lên tiếng nói: “Được rồi, không cần xoa nữa.”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh vô cùng vui vẻ rút ta về rồi nhìn người đàn ông và hỏi: “Em xoa bóp vai xong rồi, anh không tức giận chứ?”
Ai ngờ Phạm Nhật Minh nhìn người phụ nữ trước mặt một chút rồi khẽ mỉm cười: “Nhưng trước đó anh cũng không đồng ý với em.”
Nguyễn Khánh Linh nhìn Phạm Nhật Minh, đột nhiên không biết phải dùng những lời nào để phản bác.
Bỗng nhiên cô còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông này kéo lại rồi đè xuống giường, hơi thở của anh quá gần, Nguyễn Khánh Linh không tự chủ đỏ mặt: “Nói chuyện cho đàng hoàng chứ anh làm gì thế này?”
Cô đỏ mặt nói, hai tay để trước ngực người đàn ông. Lúc này Phạm Nhật Minh nắm lấy cằm của cô, đầu tiên là hung hăng hôn cô một chút, sau đó đè trên người cô và nói nhỏ vài câu bên tai cô rồi buông cô ra.
Sau khi nghe thấy những gì mà người đàn ông này nói, lúc đầu Nguyễn Khánh Linh hơi sửng sốt một chút, sau đó gương mặt đỏ hơn, lỗ tai đỏ như sắp nhỏ máu vậy. Cô đã sớm biết rồi, Phạm Nhật Minh chính là một tên gia súc mặc áo mũ chỉnh tề…
“Anh đi tắm trước, em lấy cái khăn tắm vào cho anh đi!”
Phạm Nhật Minh nói, ngay sau đó lập tức đi vào phòng tắm. Lái xe suốt một đêm dài, bây giờ trên người anh rất bẩn, cần phải đi tắm trước mới được.
“…”
Cuối cùng Nguyễn Khánh Linh cũng đành cam chịu số phận đi lấy khăn tắm cho Phạm Nhật Minh, nhưng mà đây cũng là lần thứ nhất cô đến chỗ bà nội, cô không biết khăn tắm để ở đâu vì vậy cô đành chạy ra hỏi thăm. “Bà nội! Khăn tắm ở đâu vậy?”
“Dì Hoa! Bà đi lấy giúp Khánh Linh đi!”
Bà Nguyễn nói với dì Hoa rồi sau đó bà ấy lại quay đầu nhìn Nguyễn Khánh Linh, ánh mắt có chút muốn nói lại thôi, chần chờ chốc lát sau mới hỏi: “Khánh Linh! Cháu và… Nhật Minh không sao chứ?”
Mới vừa rồi người đàn ông kia kéo cô đi vào phòng bên, người sáng suốt đều nhìn ra được sắc mặt của anh không được tốt, hơn nữa Khánh Linh và Mạch Phong Trần cùng nhau xuất hiện ở đây, rõ ràng Phạm Nhật Minh có đầy đủ lý do tức giận. Hơn nữa mới vừa rồi hai người còn tiến vào trong một lúc lâu, bà Nguyễn vừa nghĩ tới khí thế khiếp người trên thân Phạm Nhật Minh cũng có chút không yên tâm. Nghe vậy Nguyễn Khánh Linh sững sờ một lát mới phản ứng được là bà nội đang lo lắng cái gì. Cô cười lắc đầu một cái rồi nói: “Bà nội! Cháu có thể có chuyện gì được chứ?”
Nói xong cô lại nhìn thức ăn trên bàn ăn một chút, từ lúc cô rời đi đến giờ cũng không có ai động chạm gì món ăn trên bàn, cô nhíu mày nói: “Bà nội! Mọi người không cần đợi bọn cháu ăn cơm đâu, Nhật Minh muốn tắm rửa, mọi người cứ ăn trước đi.”
Nhưng bà Nguyễn vẫn kiên trì đợi bọn họ ra rồi mới ăn cơm: “Nhật Minh từ xa chạy tới đây, nhất định là chưa ăn cơm tối, trước hết cháu mang khăn tắm cho cậu ta đi, để bà bảo dì Hoa hâm nóng thức ăn một chút.”
“Chuyện này…”