Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1231

Một lát sau, trên mặt Lăng Huyền hiện lên vẻ nghiêm túc, cô hỏi: “Anh đã quyết định rồi sao? ”

Trần Hữu Nghị nhìn cô, gật đầu một cách chắc nịch.

Nhận được câu trả lời của anh, Lăng Huyền không nói gì nữa, cuối cùng cô dời mắt sang chỗ khác, nhìn cửa phòng bệnh trước mắt, nói: “Được. ”

Trần Hữu Nghị mở cửa ra, thấy Hạ Ngô Tình đang ngồi trên giường bệnh, nhưng bộ đồ cô ta đang mặc không phải đồ bệnh nhân mà là thường phục, bên cạnh còn đặt một cái vali nhỏ.

Hôm nay là ngày Hạ Ngô Tình xuất viện.

Hạ Ngô Tình vốn đang tìm Trần Hữu Nghị, khi Hạ Chí Viễn biết điều đó thì anh ta bảo cô ta ở yên trong phòng bệnh không được đi lung tung, mình thì ra ngoài tìm Trần Hữu Nghị, thế nên bây giờ ngoại trừ cô ta ra trong phòng bệnh không còn ai khác nữa.

Ban đầu cô ta nghĩ rằng người đi vào là Trần Hữu Nghị, nhưng không ngờ, đúng là anh ta đã quay lại, nhưng bên cạnh anh ta còn có một cô gái xa lạ. Đã thế hai người còn nắm chặt tay nhau, giống như đang định tuyên bố cái gì với cô ta vậy.

Nụ cười trên mặt Hạ Ngô Tình lập tức tắt lím, cô ta nhìn hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt, môi run rẩy, giọng nói như lạc đi: “Anh Hữu Nghị, cô ấy là…”

Cô ta cực kỳ sợ hãi những lời mà Trần Hữu Nghị sắp sửa nói ra, nhưng cô ta lại bất lực, cũng không thể nào ngăn cản được.

Quả nhiên, Trần Hữu Nghị mở lời: “Ngô Tình, cô ấy chính là cô gái đã nói chuyện điện thoại với tôi, cũng chính là, bạn gái của tôi.”

“… Anh Hữu Nghị, anh… Chắc anh đang đùa với em, phải không?”

Hạ Ngô Tình nói, hốc mắt cô ta đỏ bừng, trông cô ta như một chú thỏ nhỏ đã phải chịu rất nhiều ấm ức khiến người ta thương thay, tái nhợt mà gầy yếu như thể chỉ cần một cơn gió thoảng qua là có thể thổi bay cô ta.

Lăng Huyền nhìn cô gái trước mắt, nội tâm sinh ra một cảm giác tội lỗi, luôn cảm thấy mình đã làm chuyện gì cực kỳ ác độc.

Cô ấy vốn không làm sai gì cả, chỉ là mất trí nhớ hơi lâu một chút, cuối cùng thứ thuộc về cô ấy đã thuộc về người khác mất rồi…

Lăng Huyền cúi đầu, không đành lòng nhìn Hạ Ngô Tình nữa.

Tuy rằng Trần Hữu Nghị cũng rất áy náy, nhưng anh đã hạ quyết tâm rồi, lần này anh dẫn Lăng Huyền tới đây chính là vì muốn nói rõ ràng với Hạ Ngô Tình.

Anh dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Ngô Tình à, tôi không lừa em, Lăng Huyền mới là bạn gái của tôi, lúc trước tôi lừa em là tôi không đúng, nhưng bây giờ tôi không muốn tiếp tục phạm sai lầm nữa, em là một cô gái tốt, sau này sẽ…”

Trần Hữu Nghị còn chưa nói xong, Hạ Ngô Tình đã đứng phắt dậy, ném gối trên giường về phía hai người, thất thanh mắng: “Khốn nạn! Cái tên khốn kiếp này!”

Ngay thời điểm gối bay tới, theo phản xạ Trần Hữu Nghị che chở cho Lăng Huyền, không để cho cô ấy chịu một chút thương tổn nào.

Nhưng động tác của anh ta vào trong mắt Hạ Ngô Tình, càng làm cho cô ta tức giận hơn.

Đột nhiên, hô hấp của Hạ Ngô Tình trở nên dồn dập, cô ta níu lấy ngực mình, nhíu mày ho sù sụ đầy đau đớn.

Thấy vậy, Trần Hữu Nghị lập tức gọi bác sĩ tới đây.

Đúng lúc này, Hạ Chí Viễn cũng trở về, anh ta vẫn đang gọi điện thoại cho Trần Hữu Nghị nhưng không kết nối được, đang thấy kỳ lạ thì đột nhiên trở lại phòng bệnh liền nhìn thấy cảnh này.

Sắc mặt anh ta chợt biến đổi, quát Trần Hữu Nghị: “Cậu đã làm gì với em gái tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK