Chương 1189
Phạm Nhật Minh thấy cô ngơ ngác nhìn phố xá náo nhiệt thì cứ tưởng rằng cô đang sợ, vì thế vươn tay kéo cô nép vào ngực mình: “Không sao đâu, có anh ở đây.”
Mặc dù Nguyễn Khánh Linh không sợ nhưng cô rất vui khi thấy người đàn ông đó chu đáo thế này, cô nhẹ nhàng tránh ra khỏi lòng anh, cười nói: “Em không sợ, chỉ thấy hơi tò mò, chúng ta đi thôi.”
“Lá gan rất lớn.”
Phạm Nhật Minh cưng chiều vuốt chóp mũi cô, không ôm cô nữa mà đổi thành nắm tay cô đi vào bên trong.
Người đàn ông mặc bộ vest đắt tiền, khuôn mặt đẹp trai, khí thế bừng bừng, còn người phụ nữ thì xinh đẹp yêu kiều, nũng nịu với người đàn ông ấy, nhìn một cái đã biết hai người không thuộc về nơi này.
Vì vậy, ngay khi bọn họ vừa xuất hiện, ánh mắt của dòng người đông đúc trong phố đã dồn hết về phía họ, không những thế, thậm chí còn có cô gái liếc mắt đưa tình với Phạm Nhật Minh ngay trước mặt Nguyễn Khánh Linh.
Nhưng mà, có vẻ Nguyễn Khánh Linh không tức giận, trái lại còn thấy hơi buồn cười, buồn thay cho mấy cô gái ấy.
Không cần biết mấy cô ấy có muốn làm loại công việc này hay không, cuộc đời của họ coi như đã bị hủy sạch rồi, ít nhất, trong mắt Nguyễn Khánh Linh là như vậy.
Vốn dĩ Phạm Nhật Minh rất chán ghét mấy cô gái kia, nhưng anh quay qua nhìn người phụ nữ bên cạnh đang cười thì lại không thấy ghét như vậy nữa, nhưng anh không ngờ, cô này lại cảm thấy mấy cô gái đó rất mới lạ.
Hai người đi theo chỉ dẫn một lúc, cuối cùng cũng tới chỗ ở của Nguyễn Khánh Nga.
Mặc dù là cả một khu nhà, nhưng phòng ốc đều cũ nát, phần chủ yếu của căn nhà coi như vẫn khá ổn.
“Hai người tới tìm ai?”
Bỗng nhiên mấy bác trai, bác gái ngồi ở cửa nhìn chằm chằm bọn họ một lúc lâu lên tiếng hỏi.
Thực ra thì mấy bác trai, bác gái này đã quan sát đôi vợ chồng trẻ này từ lâu lắm rồi.
Người sống ở nơi càng bần hàn rách nát thì càng có đôi mắt nhìn người tinh tường, ví dụ như lúc này, ngay khi hai người họ vừa xuất hiện, bọn họ đã ngửi ra mùi tiền trên người hai người ngay tức khắc rồi.
Lại nhìn quần áo trên người họ, cả khuôn mặt và phong thái này nữa, nhất định là ông chủ lớn.
Vì vậy, bọn họ chủ động lên tiếng hỏi.
Các bác trai, bác gái đó đều mặc áo bành tô quân đội màu xanh lục, có lẽ vì đã mặc lâu lắm rồi, thời gian qua đi, trên người họ tỏa ra mùi vừa chua, vừa hôi.
Mấy người đó nhìn thẳng vào hai người họ, có ông cụ nhìn chằm chằm vào Nguyễn Khánh Linh.
Thấy thế, Phạm Nhật Minh nhíu mày lại, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi, kéo Nguyễn Khánh Linh ra phía sau mình, gật đầu nói: “Chúng cháu tới tìm người.”
“Tìm ai vậy? Ai ở đây chúng tôi cũng biết.”
Bác gái vừa nãy lên tiếng đầu tiên rất nhiệt tình, hỏi lại lần nữa.
Phạm Nhật Minh nghĩ, cứ đi từng nhà tìm Nguyễn Khánh Nga sẽ rất tốn thời gian, chi bằng cứ hỏi thẳng ở đây luôn.
Anh nhắc đến cái tên Nguyễn Khánh Nga, kết quả bác gái kia lại cười lắc đầu một cái rồi nói: “Cái cậu này, cháu chỉ nói độc tên thôi thì làm sao mà tìm được, ở đây nhiều người thế này, bác nhớ hết tên mọi người kiểu gì chứ?”
“Đúng vậy, cháu nói luôn người đó trông thế nào đi?”