Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1289

Từ trước đến giờ anh luôn mạnh mẽ, vững vàng lắm mà? Đâu có giống như bây giờ, nằm yên một chỗ, thậm chí ngay cả con mắt cũng không mở ra được?

Nguyễn Khánh Linh nắm thật chặt tay của người đàn ông, cô nhìn anh chăm chú, nhìn một hồi lại không nhịn được khóc lên.

“Tại sao anh còn chưa tỉnh?”

Cô nghẹn ngào nói, rồi lại chợt nhớ tới những chuyện bác sĩ nói với cô sau khi phẫu thuật xong.

Nhưng vết thương do dao chém trên người anh không đáng nói, chỉ cần bôi thuốc băng bó là được, thế nhưng nhát dao nơi ngực kia lại có chút nguy hiểm. Cũng may lúc đó anh đã né tránh kịp thời, nếu không bây giờ chỉ sợ cứu không được.

Nguyễn Khánh Linh lại hỏi bác sĩ rằng tại sao anh vẫn chưa tỉnh lại.

Bác sĩ nói là do tác dụng của thuốc mê cho nên bệnh nhân hôn mê là chuyện hết sức bình thường.

Thế nhưng, tại sao bây giờ đã đến tối rồi, tác dụng của thuốc hẳn là đã không còn, vậy thì tại sao anh còn chưa tỉnh lại?

Vành mắt Nguyễn Khánh Linh đỏ lên, nhanh chóng gọi y tá vào, sốt sằng hỏi: “Sao anh ấy vẫn chưa tỉnh thế?”

Y tá kiểm tra cơ thể của Phạm Nhật Minh, hết thảy mọi thứ đều bình thường, cô ấy cũng không biết nguyên nhân do đâu, chỉ có thể nói: “Cơ thế bệnh nhân vẫn bình thường, muốn tỉnh lại cũng phải cần phải có thời gian, cô… kiên trì chờ đợi thêm chút nhé.”

Cô ấy chỉ có thể nói như vậy, thế nhưng khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô gái trước mắt mình toàn nước mắt, ngay cả một người là con gái như cô ấy cũng không nhịn được mà cảm thấy đau lòng, huống chi là người chồng của cô gái đang nằm trên giường bệnh kia?

Cô y tá lại an ủi một câu: “Người nhà bệnh nhân này, cô không nên quá lo lắng, bây giờ bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Hơn nữa, khả năng hấp thụ thuốc gây mê của mỗi người lại không giống nhau, thế cho nên thời gian tỉnh lại sau phẫu thuật cũng không giốn. Đây là chuyện hết sức bình thường.”

Tuy rằng Nguyễn Khánh Linh rất lo lắng, thế nhưng cô không phải là người cứng đầu cứng cổ, thích làm phiền người khác.

Nghe ra được cô ý tá đang cố gắng khuyên nhủ mình, cô miễn cưỡng cười cười, nói: “Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn cô.”

“Ừm.”

Cô y tá gật đầu, sau đó đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Phạm Nhật Minh đang hôn mê và Nguyễn Khánh Linh.

Nguyễn Khánh Linh lại bước đến ngồi xuống bên cạnh anh. Cô thì thầm nói rất nhiều chuyện, chỉ mong anh mau chóng tỉnh lại, thế nhưng người trên giường vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, hai mắt vẫn đóng chặt.

Vì khóc cổ họng cô đã có chút khàn.

Bỗng nhiên, Nguyễn Khánh Linh đứng lên, nức nở nói: “Phạm Nhật Minh, nếu như anh còn không chịu tỉnh, em sẽ… Em sẽ đi tìm người đàn ông khác cho anh xem. Em muốn đi tìm anh Phong Trần… lúc ấy anh đừng nghĩ đến chuyện gặp lại em.”

Nói xong, người phụ nữ này thật sự xoay người, giả bộ bày ra dáng vẻ muốn rời đi. Đúng lúc này, cô chợt nghe thấy có chút động tĩnh nhỏ từ phía sau truyển đến.

“Quay lại ngay.”

Giọng nói của người đàn ông trên giường rất khàn, nhưng vẫn mang theo nét bá đạo không cho từ chối như trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK