Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1251

“Sao anh lại cởi quần áo của em?”

Nguyễn Khánh Linh lập tức tỉnh táo khi bắt gặp ánh mắt của anh, mặt cô đỏ lên vì xấu hổ, muốn lấy tay che chắn một chút nhưng Phạm Nhật Minh đã nắm lấy tay cô, cố định ở phía trên đầu cô.

Ánh mắt của anh như đang nhìn một bảo vật trên đời, từng chút từng chút di chuyển từ gương mặt đến cơ thể trắng nõn và mịn màng của cô.

Nguyễn Khánh Linh xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố để trốn.

Sao lại lấy dáng vẻ này nhìn người ta…

“Anh đừng nhìn nữa!” Nguyễn Khánh Linh bị giam cầm hai tay, đành phải kêu lên.

Nghe vậy, Phạm Nhật Minh cười nhẹ: “Cảnh đẹp là để thưởng thức, làm gì có chuyện không cho người ta nhìn?”

Nhưng mà, tuy anh nói như thế, ánh nhìn của anh vẫn quay lại khuôn mặt của cô một lần nữa.

Người đàn ông trầm giọng nói: “Nhóc con, em đang ghen đúng không?”

Nguyễn Khánh Linh sửng sốt, phủ nhận trong vô thức: “Em không có.”

Người đàn ông lại cười cười, cũng không tiếp tục chất vấn, anh cúi người hôn lên đôi môi anh đào mà mình nhung nhớ đã nhớ lâu, thật sâu cướp lấy hương thơm và ngọt ngào của cô.

Ban đầu Nguyễn Khánh Linh còn giãy giụa một vài lần, nhưng ngay sau đó đã đầu hàng trước kỹ năng hôn tuyệt vời của người đàn ông.

Hai cơ thể quấn lấy nhau.

Vài giờ sau, Phạm Nhật Minh nhìn người phụ nữ trong vòng tay mình, khóe miệng bất giác mỉm cười, hôn lên gò má ửng hồng của cô.

Nguyễn Khánh Linh mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Đúng lúc này, dưới lầu có tiếng động gì đó, Phạm Nhật Minh hơi nhíu mày, cầm điện thoại lên xem giờ, đã gần hai giờ sáng.

Đám người kia vẫn còn chưa ngủ?

Tiếng động dưới lầu lại vang lên, Nguyễn Khánh Linh dường như cũng đã nghe thấy, cô cau mày rồi lại chui vào trong lòng anh.

Phạm Nhật Minh thấy vậy liền xoa đầu cô, sau khi hô hấp của cô dần dần đều đặn trở lại thì anh nhẹ nhàng buông cô ra, xuống giường mang giày rồi đi ra khỏi phòng.

Phạm Nhật Minh đi xuống cầu thang, quả nhiên bọn họ vẫn chưa giải tán.

Bốn người đang cùng nhau ngồi chơi board game, lúc chơi hăng nhất đương nhiên sẽ hét lên một tiếng, tiếng động dưới lầu càng lớn hơn.

Hiên Viên Minh là người đầu tiên nhìn thấy Phạm Nhật Minh đi xuống, anh ta nở nụ cười ái muội, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Cô vợ nhỏ của anh đã ngủ rồi à? Sao nửa đêm rồi không ngủ với cô ấy mà lại xuống tìm chúng tôi làm gì?”

Nghe thấy vậy, động tác của những người còn lại đều dừng lại.

Trần Hữu Nghị và Lăng Huyền nhìn Phạm Nhật Minh, thấy sắc mặt người đàn ông không còn nặng nề như trước, cuối cùng họ cũng thở phào nhẹ nhõm. May mắn mà hai người này đã làm hòa với nhau rồi…

Tuy nhiên, khi Hà Tử Ngưng nhìn Phạm Nhật Minh, ánh nhìn của cô ta rơi lên cổ người đàn ông một cách vô thức.

Anh đang mặc bộ quần áo ở nhà, cổ lộ ra và có vài vết đỏ trên làn da màu lúa mạch ấy.

Mặt của Hà Tử Ngưng hơi nóng, biểu hiện của cô ta cũng có phần kỳ lạ.

Dù không có kinh nghiệm trong tình yêu nhưng cô ta cũng biết nó có ý nghĩa như thế nào. Vừa rồi hai người bọn họ chắc hẳn đã làm chuyện đó trên lầu…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK