Chương 1150
Nguyễn Khánh Linh nhún nhún vai, nói: “Vậy nên em mới không phải là cô ta, em sẽ giúp cô ta, hơn nữa, em tin rằng nếu hôm nay người bị đẩy vào bước đường cùng là em, bà nội khẳng định cũng sẽ kêu cô ta đến giúp đỡ em.”
Nghe cô nói như vậy, Phạm Nhật Minh chỉ nhếch khóe môi, trong lòng mắng cô quá ngốc nghếch, nhưng cũng cực kỳ yêu thích dáng vẻ ngốc nghếch này của cô, có lẽ lúc đầu lý do khiến anh thích cô chính là vì tính tình đơn thuần, thiện lương đến mức ngốc nghếch này của cô.
Cũng may là có anh ở bên cạnh cô nương ngốc này, nếu không thì không biết được cô sẽ phải chịu bao nhiêu ủy khuất vì cái tính cách này nữa.
Trong lòng của Phạm Nhật Minh âm thầm hạ quyết tâm, sau này mặc kệ mọi chuyện có như thế nào đi chăng nữa anh cũng sẽ không để cho cô chịu bất kỳ sự thiệt thòi hay ủy khuất nào nữa.
Chính là vì cái tính tình này của cô, nếu như thật sự có một ngày anh không còn ở bên cạnh cô được nữa, như vậy chẳng phải cô rất dễ bị người khác làm tổn thương hay sao?
Nghĩ đến đây, Phạm Nhật Minh vội vàng thay đổi suy nghĩ, nhất định không có khả năng anh sẽ rời khỏi cô.
Khi hai người về tới thành phố thì đã là nửa đêm rồi, Phạm Nhật Minh đưa Nguyễn Khánh Linh về nhà thì lại chạy đến công ty, nhưng mà vẫn may, khi anh quay lại thì vẫn còn khá sớm.
Vốn dĩ Nguyễn Khánh Linh định làm bừa gì đó ăn cho xong bữa, nhưng người đàn ông kia nói muốn dẫn cô ra ngoài ăn.
Trên núi cũng chẳng có gì để ăn cả, bình thường mọi người hay ăn đồ chay là chủ yếu, Nguyễn Khánh Linh cũng cảm thấy miệng nhạt lắm rồi nên theo Phạm Nhật Minh ra ngoài.
Bỗng nhiên cô nhớ đến chuyện dì Hoa bảo Nguyễn Khánh Nga tới chợ bán thức ăn nhặt lá rau nên cô nói với anh: “Hay thế này đi, chúng ta ăn xong thì tiện đường tới chỗ Nguyễn Khánh Nga xem thế nào nhé.”
Phạm Nhật Minh không nói gì, cũng chẳng có phản ứng gì cả.
Hai người đến khu buôn bán, sau khi ăn cơm xong ở một nhà hàng thì Nguyễn Khánh Linh liên hệ với mấy người bạn lúc trước của Nguyễn Khánh Nga, gọi bừa một cuộc rồi hỏi địa chỉ chỗ ở hiện tại của cô ta.
Nhưng mà, dường như những người đó không muốn nói nhiều về chuyện của Nguyễn Khánh Nga, chưa nói được mấy câu đã tắt máy rồi.
Nguyễn Khánh Linh nhìn màn hình điện thoại di động suy nghĩ đăm chiêu.
Phạm Nhật Minh thấy cô đứng ngây ra thì hỏi: “Sao vậy? Không hỏi được địa chỉ sao?”
Nguyễn Khánh Linh nhìn anh, gật đầu: “Đã hỏi được nhưng em cảm thấy hình như mấy người bạn cũ của em ấy có vẻ tránh né em ấy, chưa nói được mấy câu đã cúp điện thoại rồi.”
Phạm Nhật Minh hơi nhíu mày: “Một đám bạn xấu.”
Nguyễn Khánh Linh gật đầu, cảm thấy anh nói rất đúng.
Dựa vào địa chỉ của bạn Nguyễn Khánh Nga cho, Phạm Nhật Minh lái xe đến đó theo hướng dẫn, nhưng sau khi đi được một đoạn thì phát hiện xe không đi vào đoạn đường phía trước được nữa.
Hai người họ đành phải xuống xe, đi bộ vào.
Chỗ này thuộc khu vực phố xá sầm uất, người đi qua đi lại rất nhiều nhưng nhìn chung đều ăn mặc cũ rách, hơn nữa rất lôi thôi.
Tiếng rao hàng vang lên không ngớt, thậm chí ở đầu đường còn có mất cô gái ăn mặc hở hang vẫy khăn mùi xoa mời khách.
Nguyễn Khánh Linh ngạc nhiên không thôi.
Cô cứ nghĩ chỗ thế này chỉ tồn tại trong phim truyền hình, không ngờ ở cuộc sống hiện thực lại có một nơi thế này thật, hơn nữa, còn ẩn giấu ở trung tâm của khu vực này.