Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 398

Lúc đầu, cô tự nhủ phải cảnh giác với người đàn ông này, nhưng ngay sau đó, lại có cảm giác hai người ở chung rất hòa hợp.

“Anh đánh tôi làm gì?”

Cô cau mày nhìn thang máy.

“Em nên bị đánh!” Giọng điệu của Lục Húc Trần vô cùng sủng nịch.

Lam Hạ trợn to hai mắt lên.

Cô nghi hoặc nhìn thang máy.

“Lục Húc Trần, thang máy hỏng rồi sao? Tại sao vẫn ở tầng một?” Lam Hạ nói xong duỗi ngón tay mảnh khảnh ấn nút đi lên.

Thang máy vẫn không lên.

Hai người vừa mới nói chuyện phiếm, cô đã quên không nhìn vào thang máy.

Lục Húc Trần cũng nghiêng người xem xét, quả nhiên là ở tầng một không động đậy.

Anh cười hắc hắc, cô gái à, em sẽ không bao giờ đấu lại được với anh Húc Trần của em đâu.

Anh cau mày nói: “Lam Lam, hình như là hỏng thật rồi.”

“A…” Lam Hạ kinh ngạc nhìn anh, “Vậy chúng ta phải đi từ tầng hai mươi xuống tầng một?”

Đôi mắt đen như sao của Lục Húc Trần nhìn cô mỉm cười, lộ ra vẻ tinh tế tuấn tú, “Lam Lam, tôi sẽ đi với em, đi thôi!”

Lam Hạ nhìn lướt qua cửa thoát hiểm, ngẩn người.

Nhưng cô vẫn đi theo Lục Húc Trần.

Cả hai người lần lượt bước xuống cầu thang.

Sau khi đóng cửa thoát hiểm, Lục Húc Trần nhìn lại thang máy, anh cười hắc hắc.

Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Lam Hạ, anh bất đắc dĩ mỉm cười, để có thể ở bên người con gái này, anh thật sự có thể dùng bất cứ biện pháp nào.

Thang máy đã bị anh khóa, nó sẽ không thể đi lên sau một tiếng nữa.

Gặp lại Lam Lam, anh phải dùng ý chí để đè nén những cơn lửa nóng ở trong lòng.

Gặp lại hai người con trai, anh hận không thể cho bọn họ biết thân phận, giải thích lại tất cả ngọn nguồn, đưa mẹ con họ trở về, cả nhà sống vui vẻ hạnh phúc.

Nhưng mà, thời gian vẫn chưa đến, vì sự an toàn của mẹ con bọn họ, anh không dám sơ suất một chút nào.

Anh đã để mất Lam Lam hơn mười năm, bây giờ cô đã trở lại, tất cả những gì anh phải làm là bảo vệ cô.

Anh sẽ không để mọi chuyện lại giẫm lên vết xe đổ, năm đó tuổi còn quá nhỏ, không thể làm được cái gì, nhưng bây giờ, không ai có thể động đến bọn họ một cọng tóc.

Nhưng trái tim anh đã mong chờ điều đó từ lâu, mỗi lần nhìn thấy Lam Lam, trong lòng anh sẽ có một sự thôi thúc, không nhịn được muốn nói cho cô biết sự thật.

Ngay khi Lục Húc Trần đang suy nghĩ miên man, Lam Hạ đột nhiên khuỵu chân ngã sang một bên.

Cô đang đi giày cao gót, ngón chân bị đau khi đi xuống cầu thang, nếu không chú ý sẽ bị trẹo chân.

“A…” Lam Hạ nhanh chóng nắm lấy lan can cầu thang.

“Lam Lam bị trẹo chân rồi sao?” Lục Húc Trần chạy tới, nhanh chóng nhìn cô, sau đó ngồi xổm xuống nhìn dưới chân cô.

Lam Hạ cúi đầu định cử động chân, có chút đau, nhưng không có vấn đề gì lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK