Chương 1242
Lúc này đây, sau khi Hà Tử Ngưng về nước, cô ta đã nghe lén nhật ký cuộc gọi của Phạm Thành.
Cô ta phát hiện ra rằng trong cuộc gọi gần đây nhất của Phạm Thành, có vẻ nội dung cuộc gọi đang gợi ý rằng ông ta không phải là hung thủ của vụ tai nạn năm đó.
“Đây là bản ghi âm cuộc gọi của ông ta, anh nghe xem.”
Phạm Nhật Minh lặng lẽ mở bản ghi âm.
“Ông Phạm Thành, gần đây thế lực bên cậu chủ càng ngày càng lớn mạnh… Có cần tôi tìm người giải quyết không ạ?” Có giọng nam nghe hơi rè vang lên.
Ngay sau đó liền truyền đến giọng nói của Phạm Thành, có chút khàn khàn, cũng có chút lạnh lùng: “Không cần, lúc trước bố mẹ nó chết đã có không ít người hoài nghi tôi là hung thủ, nếu lần này nó lại xảy ra chuyện, tôi có muốn rửa sạch thanh danh cũng không được. ”
“Nhưng… cứ như vậy cậu chủ sẽ chặn đường ngài mất…”
Phạm Thành im lặng trong chốc lát rồi lên tiếng, trong giọng nói không có cảm xúc gì: “Tôi chỉ muốn quyền thống trị nhà họ Phạm chứ không muốn gây ra mạng người, những chuyện này về sau đừng hỏi tôi nữa, rõ chưa?”
Bản ghi âm ngắn và kết thúc ngay lập tức.
Phạm Nhật Minh đứng một lát, sắc mặt có chút không rõ.
Chẳng lẽ, nhiều năm qua anh đã nghi ngờ sai người sao?
Thế nhưng, nếu như không phải Phạm Thành thì còn có thể là ai đây? Tuy rằng có thể loại trừ khả năng lớn nhất là ông ta là hung thủ, song Phạm Nhật Minh cho rằng với tính cách của Phạm Thành, mặc dù chuyện giết người ông ta không dám làm nhưng âm thầm thúc đẩy chắc chắn đã làm rất nhiều rồi.
Cái chết của bố mẹ anh, chắc chắn ông ta cũng tham gia vào đó, không thể nào thoát khỏi liên quan.
Vì thế, Phạm Nhật Minh nói với Hà Tử Ngưng: “Việc điều tra còn phải làm phiền cô rồi.”
Thật ra khi nghe những lời này, Hà Tử Ngưng rất vui, ít nhất, cô ta có thể giúp Phạm Nhật Minh một tay, điều này làm cho cô cảm thấy đối với anh mình vẫn có giá trị.
Hà Tử Ngưng mỉm cười, đôi mắt sáng ngời, hai mắt nhìn chằm chằm vào Phạm Nhật Minh, giọng nói cũng không giống bình thường lắm, dường như có thêm vài phần dịu dàng.
Cô nói: “Không phiền đâu, nếu anh cần, em chắc chắn sẽ giúp anh.”
Lời vừa dứt, nét mặt Phạm Nhật Minh hơi kỳ lạ, bỗng nhiên anh nhớ tới những lời vợ nói với mình khi ghen tuông.
Anh nhìn sang chỗ khác, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Nói xong, Phạm Nhật Minh liền cầm rượu, dẫn đầu rời khỏi hầm rượu.
Đột nhiên thái độ của anh trở nên lạnh đi làm Hà Tử Ngưng hơi chán nản, cũng có chút xấu hổ.
Vừa rồi cô cũng không biết mình làm sao, đột nhiên như bị ma xui quỷ khiến mà nói ra những lời kỳ quặc, may quá, có lẽ anh Nhật Minh không phát hiện…
Khi trở lại phòng khách, hai người đều làm như không có chuyện gì xảy ra.
Trần Hữu Nghị nhìn thấy hai người lần lượt trở về thì nói đùa một câu: “Sao hai người đi lấy rượu thôi mà lâu quá vậy? Nói đi, hai người có lén lút làm gì sau lưng chúng tôi không đấy?”
Anh ta dứt lời thì bầu không khí náo nhiệt trong phòng khách lập tức lạnh đi.
Hiên Viên Minh và Nguyễn Khánh Linh đều không hẹn mà cùng nhìn về phía hai người.
Hà Tử Ngưng mỉm cười, tỏ ra như không có chuyện gì mà phản pháo trở lại: “Tôi nói này Trần Hữu Nghị, trong đầu anh chứa toàn bột nhão hết hả? Hầm rượu của Phạm Nhật Minh có quá nhiều rượu, tôi từ từ chọn còn không được sao?”