Chương 697
Ôn Thục Nhi chính xác đã nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông này. Cô ta còn tưởng rằng Phạm Nhật Minh nghe xong mấy câu cam đoan của cô ta thì rất hài lòng.
Vì thế cô ta liền to gan hơn một chút, chủ động cúi xuống, đi tới cầm lấy cốc cà phê trên bàn của Phạm Nhật Minh, nhẹ nhàng nói: “Anh Nhật Minh, tôi lấy cho anh cốc cà phê nhé?”
Ai ngờ, Phạm Nhật Minh ngẩng đầu, nhìn cô ta một cái, sau đó ánh mắt không còn cười nữa, thậm chí, còn có vài phần lạnh lùng.
Anh đột nhiên thốt ra hai chữ: “Ra ngoài”
“Cái gì?”
Thái độ của người đàn ông này thay đổi quá nhanh, đến nỗi Ôn Thục Nhi còn tưởng mình nghe nhầm.
Tuy nhiên khi bắt gặp ánh mặt lạnh lùng của Phạm Nhật Minh, Ôn Thục Nhi mới nhận ra mình không hề nghe sai.
Mặc dù trong lòng có chút sững sờ và không muốn, nhưng cô là một người phụ nữ thông mình, biết rằng càng dây dưa chỉ càng khiến Phạm Nhật Minh thêm ghét cô ta.
Cô ta nở một nụ cười lịch thiệp, sau khi trả lời liền xoay người định đi ra ngoài. Nhưng ai ngờ, ngay lúc Ôn Thục Nhi đi ra cửa liền nghe thấy giọng nói của Phạm Nhật Minh, không xa cũng không gần truyền đến.
“Lần sau mà còn mặc loại quần áo này đi làm, tôi sẽ không cần cô đến.”
Bước chân của cô ta bỗng dừng lại
Hôm nay Ôn Thục Nhi ăn mặc vẫn như ngày thường. Bên ngoài khoác áo vest đen, bên trong là áo hai dây màu xám.
Có lẽ là do lúc nãy xoay người, không cố ý để lộ ra vài phần cảnh xuân lúc cúi xuống.
Vốn dĩ, cô ta định nhờ chuyện này khiến Phạm Nhật Minh đối xử tốt hơn với cô ta. Nhưng cô ta không ngờ rằng người đàn ông này lại nói với cô ta những điều ấy.
Lần đầu tiên trong đời, Ôn Thục Nhi gặp một người đàn ông nhạo báng cô ta không thương tiếc. Điều này càng khơi gợi tinh thần chiến đấu của cô ta.
Vì vậy Ôn Thục Nhi hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu lại.
Cô ta nở một nụ cười nhẹ nhàng, thật tự nhiên, ôm đầu nói: “Được rồi, nhưng anh Nhật Minh, lý do tôi mặc cái này chỉ là sở thích cá nhân thôi. Đừng suy nghĩ nhiều.”
Ôn Thục Nhi nói xong không đợi Phạm Nhật Minh trả lời, liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Phạm Nhật Minh nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ kia, hờ hững mím môi. Ông nội thật sự quá coi trọng anh rồi, còn phái người phụ nữ này đến chỉ để làm tai mắt bên cạnh, nhất định còn có ý định khác.
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu của Phạm Nhật Minh.
Lần đầu tiên, anh đưa Khánh Linh đến gặp ông nội, ông đã tưởng Khánh Linh đang mang thai và mong được bế cháu nội. Nhưng cuối cùng lại khiến ông thất vọng.
Sau này, anh và Khánh Linh ở bên nhau lâu như vậy nhưng lại không hề phát hiện ra, ông cụ trong lòng hẳn có ý tứ, cho nên mới tìm cho anh một thư ký xinh đẹp như vậy. Điều này đã nói trúng yếu điểm của Phạm Nhật Minh.
Anh có thể chịu đựng được việc ông nội mất niềm tin với anh, nhưng anh không thể tha thứ cho kế hoạch để người phụ nữ khác không phải Nguyễn Khánh Linh lên giường của mình. Vì vậy nhất định là ông nội muốn để Ôn Thục Nhi ở bên cạnh anh, tương lai cô ta nhận được không ít lợi ích.
Tất nhiên là Phạm Nhật Minh sẽ không nói với ông cụ điều này.
Sau khi Ôn Thục Nhi đi ra ngoài, lòng bàn tay không kiềm chế được mà siết thành nắm đấm.