Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1292

Cô ta cảm thấy có chút khó có thể tin được mà nhìn người đàn ông trước mặt mình, cật lực bình tĩnh nói: “Anh Nhật Minh, tôi nói thế cũng là vì muốn tốt cho anh thôi. Hơn nữa, tâm tư của tôi đối với anh như thế nào chẳng lẽ anh thật sự không hề hay biết sao? Anh xem anh đã bị thương thành như vậy rồi, ngoại trừ khóc lóc cô ta còn có thể làm gì cho anh nữa chứ?”

Ai ngờ, nghe cô ta nói vậy ánh mắt của Phạm Nhật Minh càng ngày càng lạnh lùng. Dưới cái nhìn chằm chằm của Lãnh Nhược Giai, anh lại ôm Nguyễn Khánh Linh vào ngực mình thêm lần nữa, lấy hành động đó để tỏ rõ thái độ của mình.

Không chỉ có như vậy, trong miệng anh còn tiếp tục nói, mà mấy lời này càng thêm không nể mặt mũi.

“Làm người phụ nữ của Phạm Nhật Minh tôi chẳng cần phải làm cái gì hết, chỉ cần ngoan ngoãn để tôi chiều chuộng là tốt rồi. Cô ấy như vậy rất xứng chức.”

Nói xong, người đàn ông này còn cưng chiều sửa lại tóc tai cho Nguyễn Khánh Linh. Sau đó ánh mắt sắc bén của anh tiếp tục nhìn về phía Lãnh Nhược Giai nói: “Ngược lại là cô đó cô Giai, nếu cô đã không thích thì nên đi nhanh giùm, cần gì phải ở đây tự chuốc nhục nhã vào thân?”

Lãnh Nhược Giai không hề nghĩ tới chuyện Phạm Nhật Minh lại dám nói mấy câu không thèm nể nang mặt mũi mình như thế.

Ánh mắt mang theo nét phẫn nộ của cô ta không ngừng đảo qua đảo lại từ người Phạm Nhật Minh sang người Nguyễn Khánh Linh. Cuối cùng, lòng tự ái mãnh liệt vẫn khiến cô ta không nói một lời, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Thế nhưng, ngay khi cô ta đẩy cửa chuẩn bị rời đi, Phạm Nhật Minh chợt lên tiếng gọi cô ta quay lại.

Lãnh Nhược Giai quay đầu nhìn anh.

Trên giường bệnh, người đàn ông kia cũng không ngẩng đầu lên, hững hờ nói: “Cô Giai, phiền cô mang mấy thứ đồ của cô đi đi, chỗ này của tôi không cần mấy cái đó.”

Thậm chí anh còn chẳng thèm nhìn xem nó là thứ gì, cứ thế thẳng thừng từ chối…

Trong lòng Lãnh Nhược Giai đã tức đến mức muốn chết. Thế nhưng, vì giữ chút sĩ diện còn sót lại, cô ta cố gắng duy trì vẻ mặt vững vàng không đổ nát, ngẩng cao đầu, xoay người lại, bước đến xách giỏ quà tặng lên, rồi quay đầu rời đi.

Sau khi Lãnh Nhược Giai đi khỏi phòng bệnh, Nguyễn Khánh Linh có chút thất thần, không biết cô đang suy nghĩ cái gì.

Thấy thế, Phạm Nhật Minh lo cô lại vì chuyện vừa rồi mà ghen mà giận liền vội vã nói: “Anh với cô ta chẳng có cái gì cả, ban nãy em cũng nhìn thấy rồi mà.”

Nghe thấy người đàn ông vội vã giải thích, Nguyễn Khánh Linh nhìn anh một cái, bỗng nhiên nín khóc mỉm cười. Hai tay cô vòng lên trên cổ người đàn ông, cứ thế tặng anh một cái hôn thật kêu.

“Vừa rồi chồng em nói hay lắm.” Nguyễn Khánh Linh cười khen Phạm Nhật Minh.

Lúc bờ môi mềm mại của người phụ nữ trong lòng mình in xuống, yết hầu người đàn ông căng thẳng, hai tay anh vươn đến ôm chặt eo cô, đè cô xuống giường. Sau đó hai tay mắt đầu thực hiện mấy hành vi xấu xa.

Nguyễn Khánh Linh bị anh vuốt ve, xoa nắn làm cho phát ngứa, cô cười khúc khích, uốn éo thân mình tránh né “bàn tay xấu tính” của người đàn ông.

Bỗng dưng, động tác của Phạm Nhật Minh thoáng dừng lại một chút. Nguyễn Khánh Linh thấy giữa hai hàng mày của anh thoáng qua chút đau đớn, cô vội vàng đứng lên, muốn kiểm tra vết thương trên người anh.

Thế nhưng, người đàn ông kia lại vội vã ngăn cô lại, không cho cô vén áo mình, anh nói: “Anh không sao, vừa chạm phải vết thương chút thôi.”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, cô cố chấp muốn kiểm tra vết thương của anh.

Phạm Nhật Minh không cản được cô, vẫn để cho cô nhìn, cũng may là không có gì quá đáng lo, vết khâu vẫn lành lặn như cũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK