Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1114

Cẩn thận nhớ lại thì đúng là đã rất lâu rồi cô chưa đến thăm bà nội.

Cô quan tâm hỏi: “Sức khỏe bà nội thế nào? Bà bị bệnh có nặng không?”

Lúc này dì Hoa lên tiếng an ủi: “Bà cụ bị bệnh không nặng, có điều rất cô đơn, từ sau khi dọn đến viện điều dưỡng cũng chẳng có mấy người có thể nói chuyện.” Nguyễn Khánh Linh nhíu mày.

Lúc ấy là Đặng Phượng nói muốn để bà nội chuyển đến viện điều dưỡng trên núi điều trị, nói là vì tốt cho bà nội, còn nói sẽ thường xuyên đi thăm bà nội, nhưng mà vừa nãy dì Hoa lại nói bà cụ rất buồn là sao?

Chuyện như thế nào? Chẳng lẽ gần đây bọn họ không đến thăm bà nội sao?

“Nguyễn… Gần đây bố cháu không đến thăm bà nội sao?”

Nguyễn Khánh Linh nghĩ đến có lẽ bà nội chưa biết chuyện cô và nhà họ Nguyễn đã trở mặt cắt đứt tình cảm, cho nên nhanh chóng đổi giọng gọi Nguyễn Mạnh Cường là bố trước mặt dì Hoa, cô không muốn bà nội thêm lo lắng nữa.

Kết quả, câu trả lời của dì Hoa càng làm cho cô cảm thấy tức giận hơn với hai vợ chồng nhà họ Nguyễn kia.

Dì Hoa nói: “Gì mà gần đây không tới chứ, từ lần mà ông Cường đưa bà cụ đến viện điều dưỡng thì không còn thấy đến nữa, càng đừng nói là bà chủ và hai cô chủ đến thăm…”

“Cái gì?”

Nguyễn Khánh Linh bỗng đứng phắt dậy khỏi ghế, vẻ mặt cô trở nên rất nghiêm trọng.

Sao người nhà họ Nguyễn có thể quá đáng như vậy chứ? Bà nội chính là mẹ ruột của Nguyễn Mạnh Cường mà!

Cho dù cô không phải cháu ruột của bà nội, nhưng từ lúc cô còn nhỏ bà nội đã đối xử rất tốt với cô, cho nên cô biết được lúc này bà nội rất cô đơn thì lập tức đứng ngồi không yên.

“Cháu sẽ đến ngay bây giờ.”

Nói xong, Nguyễn Khánh Linh liền cúp điện thoại.

Nguyễn Khánh Linh lại nhìn thoáng qua trường đua ngựa lần nữa.

Chẳng biết từ lúc nào, trận đua ngựa tranh tài bên trong đã kết thúc, Hà Tử Ngưng đứng trước mặt Phạm Nhật Minh, đang ngửa đầu cười nói gì đó với anh, vui vẻ quơ tay múa chân qua lại, cứ như mình là người thắng trận so tài vậy.

Cũng phải, vừa rồi bọn họ phối hợp ăn ý như vậy, muốn thắng một trận đua thì không có gì là khó.

Nguyễn Khánh Linh khẽ rũ mắt, không có ý định đi quấy rầy Phạm Nhật Minh.

Cô nói luôn với nhân viên công tác một câu, sau đó lập tức rời đi ngay.

Bởi vì nhân viên công tác cũng không hiểu tình huống hiện tại lắm, mà Phạm Nhật Minh cũng không dặn là không cho cô rời đi, cho nên nhân viên để Nguyễn Khánh Linh đi mất.

Chẳng bao lâu sau Phạm Nhật Minh đi ra khỏi chuồng ngựa, kết quả lại không thấy Nguyễn Khánh Linh đâu, chỉ có một cái ghế trống trơn còn có nhân viên đang làm việc.

Khuôn mặt của người đàn ông lập tức lạnh hẳn đi, anh hỏi: “Cô gái vừa nãy đâu rồi?”

“Cô ấy nói có việc nên về trước rồi.”

Nhân viên công tác trả lời, cô ta còn thầm run sợ, không biết vì thoạt trông người đàn ông trước mắt hơi đáng sợ nhỉ?

Chẳng lẽ là do cô ta để cho cô gái kia đi về trước sao? Thế nhưng trước đây anh có nói gì đâu…

Cô gái kia không nói gì với anh mà đã chạy mất rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK