Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 603

Giang Đức ngay lập tức ngẩn người một giây đồng hồ, sau đó rất nhanh anh ta đã tỉnh hồn lại, rõ ràng là anh ta bị cái cô nhóc nhỏ đột nhiên nhô ra này đụng vào, hơn nữa vốn dĩ là anh ta cũng không có ý định sẽ đi so đo với một cô gái nhỏ, dứt khoát để cho cô đi là được rồi, nhưng mà ai biết, bây giờ anh ta lại bị cô nhóc này trả đũa mắng vốn, giọng điệu này, dù thế nào thì Giang Đức anh ta cũng nuốt không trôi.

Vì vậy, người đàn ông lập tức nhướn mi, nói: “Em gái nhỏ, là cô tự mình đụng vào tôi, không phải là tôi cố ý ngăn cản ở trước mặt của cô.”

Lâm Ngọc Tuyền lại không cho là như vậy: “Tôi chẳng qua cũng chỉ là đóng cửa lại một chút, sau đó quay đầu lại thì lập tức đụng phải anh, chẳng lẽ không phải là do anh đi mà không nhìn đường? Cho nên mới không nhìn thấy tôi, cũng không thể kịp thời tránh đi?”

Lúc này, Giang Đức nhìn dáng vẻ cô gái đang phải ngước cổ lên để nói chuyện với anh ta, ánh mắt có chút trêu đùa.

Khóe miệng của Giang Đức hơi hơi cong lên, tiếp đó lại rất đồng ý mà gật đầu một cái, sau đó anh ta như có điều suy nghĩ, nói: “Lúc tôi tới, đúng thật sự là không có nhìn thấy, hẳn là do chiều cao của cô, không nằm ở trong phạm vi tầm mắt của tôi, cho nên dù tôi không nhìn thấy thì cô cũng không thể trách tôi được…”

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Ngọc Tuyền ghét nhất là bị người ta thảo luận, bàn tán đến vấn đề chiều cao của bản thân, đúng, nếu như so sánh với những người bạn Âu Mỹ đồng trang lứa mà nói, dáng người của Lâm Ngọc Tuyền đúng là có chút lùn, hơn nữa, Lâm Ngọc Tuyền tự nhận rằng, chiều cao khiêm tốn chính là khuyết điểm duy nhất của bản thân, nếu như không có khuyết điểm này, vậy thì cô ấy chính là hoàn mỹ.

Cho nên, Lâm Ngọc Tuyền, căm hận nhất chính là người khác lấy chiều cao của cô ấy ra để mà nói chuyện.

Nhưng mà cố tình làm sao, Giang Đức đánh bậy đánh bạ thế nào lại chọc đúng vào đầu của cô sư tử nhỏ này, trong nháy mắt Lâm Ngọc Tuyền đã tức giận đến xù lông lên, giơ một chân lên, dùng sức giẫm xuống trên mặt giày của người đàn ông, hài lòng nhìn trên mặt của anh ta lộ ra biểu cảm đau đớn, sau đó Lâm Ngọc Tuyền mới cười, thờ ơ nói xin lỗi với Giang Đức.

“Ối! Xin lỗi, không nhìn thấy chân của anh…”

Nói xong, Lâm Ngọc Tuyền ngẩng cao đầu lên, nghênh ngang mà đi, để lại Giang Đức với khuôn mặt đầy đau đớn, khó khăn đưa tay lên gõ nhẹ cánh cửa phòng Tổng thống, sau đó khấp khểnh đi vào.

Nhìn thấy được cái bộ dạng này của Giang Đức, Nguyễn Khánh Linh bất ngờ, hỏi: “Anh Đức, chân của anh bị làm sao thế? Cũng bị thương sao?”

Vừa nghe thấy Nguyễn Khánh Linh nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Giang Đức cũng ngay tức khắc không được dễ nhìn lắm.

Giang Đức cau mày nói: “Đừng nói nữa, mới vừa rồi bị một cô nhóc con không có lễ phép đạp một cú…”

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Ngài vừa mới đây thôi sao?”

Giang Đức gật đầu, anh ta lại nghĩ đến cô nhóc tóc vàng mới vừa rồi kia, thật giống như Lâm Ngọc Tuyền đi ra từ trong phòng của hai người bọn họ, chẳng lẽ, cái cô nhóc con quê mùa kia có quen biết với hai người bọn họ?

Vì vậy, Giang Đức ngay tức khắc hỏi một câu: “Cô nhóc vừa mới đi ra khỏi phòng của hai người kia, là bạn của hai người sao?”

Thông qua lời nói như vậy của Giang Đức, Nguyễn Khánh Linh cũng lập tức biết được, cô nhóc con không có lễ phép mà trong miệng của anh ta nói là ai, Nguyễn Khánh Linh nghĩ đến Lâm Ngọc Tuyền, lại nhìn người đàn ông ở trước mắt, không khỏi tức cười, cười gật đầu.

Giang Đức có chút buồn rầu: “Tại sao mà hai người lại có loại bạn như thế kia chứ…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK