Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 996

Phạm Thành không nghe rõ lại hỏi một lần nữa: “Cái gì?”

Thế là Phạm Nhật Minh lặp lại một lần nữa.

Sắc mặt Phạm Thành và Phạm Hoàng Anh thay đổi ngay lập tức, những biểu cảm kinh ngạc lẫn đố kỵ biểu lộ ra trên mặt họ bây giờ mắt thường cũng nhìn thấy được, nhưng cũng có vài phần đắc ý.

Lúc sau, Phạm Thành nhìn ông cụ Phạm cười nói: “Bố, con thấy không cần đến vài ngày nữa định mức doanh nghiệp công ty bên Lâm Đồng của Phạm Nhật Minh có thể vượt qua định mức doanh nghiệp của cả tập đoàn chúng ta.”Ông ta nói với thái độ chế nhạo, cuối cùng cũng khiến ông cụ Phạm tức tối mặt.

“Im miệng cho tôi! Yên bình ăn một bữa cơm không được sao? Tôi gọi Nhật Minh đến đây là để nghe mấy lời quái gở này à? Tự mình không có bản lĩnh làm nên sự nghiệp thì ở đây mạnh mồm có tác dụng gì? Có bản lĩnh cũng có làm nên thành tích giống Nhật Minh không?

Ông cụ Phạm bằng ánh mắt phẫn nộ nhìn Phạm Thành rồi lại đến Phạm Hoàng Anh, ánh mắt đầy thất vọng và không chịu thua họ.

Ông cụ Phạm tiếp tục mắng: “Lớn không được, nhỏ cũng không ra sao, cả ngày chỉ biết thừa nước đục thả câu, chuyện gì cũng làm không nổi!

Những lời này của ông cụ Phạm phút chốc khiến cho những người ở đó im bặt. Đặc biệt là Phạm Thành và Phạm Hoàng Anh.

Hai người vốn định dùng thủ đoạn cũ để ông cụ Phạm nảy sinh những khúc mắc với Phạm Nhật Minh, không ngờ điều này lại vận lên chính họ. Tự thiêu là như thế nào thì điều này đúng là như vậy.

Tất nhiên, Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh cũng rất ngạc nhiên về sự bảo vệ của ông cụ Phạm, nhưng họ cũng không làm theo.

Sau khi bị ông cụ nhà họ Phạm dạy dỗ, cả nhà Phạm Thành đã im lặng.

Sau khi ăn tráng miệng, ông cụ Phạm để cho hai người Phạm Nhật Minh sống ở nhà cũ.

Phạm Nhật Minh cũng không quan trọng lắm, quay lại hỏi Nguyễn Khánh Linh: “Em muốn ở đây không?”

Nguyễn Khánh Linh nhìn ông cụ Phạm, thấy ông không còn dáng vẻ u ám lúc nãy, cười ôn tồn nhìn cô, ông cụ Phạm thuyết phục: “Ở lại nhé cô bé, bình thường ông không có người nói chuyện, lần này các cháu về, ở lại mấy ngày?”

Nghe thấy câu này của ông cụ Phạm, suy nghĩ đầu tiên của Nguyễn Khánh Linh là Hà Thanh không phải cũng sống ở nhà cũ sao? Sao có thể không có người nói chuyện được? Hơn nữa trước đây không phải ông cụ Phạm rất thích Hà Thanh sao? Nhưng Nguyễn Khánh Linh cũng không nghĩ thêm nữa, cô cũng cười gật đầu trả lời: “Vâng ông.”

Ông cụ Phạm nghe cô đồng ý, nét mặt càng vui tươi hơn, ông liền giao cho người ở đi dọn phòng.

Lúc ba người nói chuyện, đám người Phạm Thành vẫn chưa rời đi. Hà Thanh đương nhiên cũng ngồi đó.

Vừa rồi cô ta nhìn thấy lúc ông cụ Phạm hỏi Phạm Nhật Minh có muốn ở lại không, anh rất tự nhiên quay ra nhìn Nguyễn Khánh Linh, anh căn bản không để ý ở lại hay không ở lại, điều anh quan tâm nhất là cô gái bên cạnh anh mà thôi.

Tất cả những dịu dàng và thâm tình của anh cũng chỉ dành cho người con gái bên cạnh anh.

Trong lòng Hà Thanh chịu đả kích không nhỏ, dù rằng cô ta không thích Phạm Nhật Minh như trước đây nữa nhưng so sánh giữa Phạm Nhật Minh và Phạm Hoàng Anh, cô ta thấy mình chính là trò cười, hơn nữa còn là trò cười từ đầu đến cuối.

Cô ta cố hết sức gả vào nhà họ Phạm, ngồi vào vị trí bà Phạm. Vốn tưởng rằng Phạm Nhật Minh thất thế ở nhà họ Phạm nên chắc chắc vị trí của Nguyễn Khánh Linh đó cũng thấp hơn mình. Cho dù cô ta sống ở nhà họ Phạm cũng không dễ chịu gì nhưng ít nhất cô ta có thể nở mày nở mặt trước Nguyễn Khánh Linh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK