Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1288

Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy anh như vậy, trong lòng cô lo lắng đến mức gần như muốn ngất đi.

Đôi mắt cô sưng lên vì khóc, trong lòng âm thầm cầu khẩn không biết bao nhiêu lần, chỉ mong Trần Hữu Nghị mau tới, vì anh đã sắp không chống đỡ được nữa rồi…

Ngay khi Phạm Nhật Minh đâm một nhát vào vai của một người mặc áo đen, một tên khác đột nhiên xông tới tấn công phía sau lưng anh. Mũi dao ấy nhằm thẳng về phía trái tim của người đàn ông. Bên cạnh còn có một tên khác cúng đang chém đao tới, đao này nhằm thẳng về phía cổ anh!

Hai tên áo đen cùng vây lại như vậy, cho dù Phạm Nhật Minh tránh về phía bên nào, cũng sẽ không thoát khỏi mũi dao trong tay bọn chúng.

Anh nhanh chóng nắm lấy cổ tay của người bên cạnh, dùng sức bẻ mạnh một cái, theo tiếng hét thảm thiết của người kia vang lên, trước ngực Phạm Nhật Minh cũng truyền đến tiếng dao sắc bén trầm thấp đâm sâu vào trong ngực.

Thế nhưng, lông mày anh cũng chẳng nhíu lấy một cái, chỉ thấy sắc mặt anh càng ngày càng lạnh lùng.

Khuôn mặt anh ngập tràn phẫn nộ, thậm chí trên mặt anh còn có vài giọt máu, cả người toả ra mùi chết chóc.

Phạm Nhật Minh rút con dao trước ngực mình ra, không chỉ như vậy, anh còn xoay đâm thẳng con dao vừa rút ra khỏi người mình vào ngực tên áo đen kia. Ngay cả tiếng kêu thảm thiết tên này cũng không kịp phát ra đã ngã thẳng xuống đất.

Lúc này trên đất đã có năm, sáu người ngã xuống, còn tám, chín tên vẫn đang vây quanh anh.

Thế những Nguyễn Khánh Linh có thể thấy rõ môi người đàn ông đã trắng bệch đến mức đáng sợ. Có lẽ anh không chống đỡ được bao lâu nữa.

Thấy tình cảnh này, Nguyễn Khánh Linh chẳng thèm cố kỵ đến bất cứ thứ gì nữa, mắt cô đỏ lên, lao nhanh ra khỏi lùm cây, vừa khóc lóc vừa lớn tiếng gọi tên anh, vừa chạy thật nhanh về phía anh.

Coi như cô không thể làm gì cho anh, thế nhưng, ít nhất cô còn có thể chặn thay anh hai nhát dao.

Phạm Nhật Minh không thể chết được.

Vào lúc ấy trong đầu Nguyễn Khánh Linh chỉ còn sót lại ý nghĩ này, ngay cả chuyện người đàn ông đang lớn tiếng gào thét cũng không nghe thấy.

Lúc Trần Hữu Nghị tới, đã thấy được một màn hỗn loạn như thế này.

Người phụ nữ gầy yếu đang liều mạng chạy về phía người đàn ông đang bị đám người mặc áo đen bao quanh bao vây.

Còn trên gương mặt trắng bệch không còn chút máu của người đàn ông lại xuất hiện nét phẩn nộ và hoảng loạn xưa nay chưa bao giờ có, giờ đây tất cả đều hiện lên một cách sắc nét trong mắt anh. Anh gào lên: “Nguyễn Khánh Linh!”

Trần Hữu Nghị nào còn nhớ đến chuyện tìm nơi đậu xe, thời gian cấp bách, hắn chỉ mang theo mình Trung Huy, những người còn lại đang trên đường tới.

Hai người bọn họ lập tức xuống xe, nhanh chóng tiến lên giải quyết mấy tên áo đen đang vây quanh Phạm Nhật Minh.

Sau khi những người kia bị dẫn đi, Nguyễn Khánh Linh thấy có cơ hội, cô nhanh chóng nhào về phía người đàn ông của mình.

Chính bản thân Nguyễn Khánh Linh cũng không biết tại sao cô còn có đủ tỉnh táo để đưa Phạm Nhật Minh lên xe Trần Hữu Nghị, cô lái xe đưa anh đến bệnh viện.

Sau đó là cảnh tượng hỗn loạn thế nào, Nguyễn Khánh Linh đã chẳng còn nhớ nổi chút gì.

Cô nhìn người đàn ông đang hôn mê trên giường bệnh, đột nhiên có cảm giác ban nãy thế giới vẫn còn ồn ào đến thế, lúc này lại như đã yên tĩnh lại. Trong tai cô không nghe được bất kỳ âm thanh nào, trong mắt cô chỉ còn lại người đàn ông trước mặt này mà thôi.

Nguyễn Khánh Linh bao giờ thấy Phạm Nhật Minh yếu ớt như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK