Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1299

Thế nhưng động tác rõ ràng nên rất hèn mọn, nhưng Phạm Nhật Minh lại làm ra được thành gợi cảm và mê người, trêu đến nỗi Nguyễn Khánh Linh tiết ra adrenaline quá nhiều.

Cô sợ nếu như còn ở lại với người đàn ông này, sự khác thường của bản thân mình sẽ bị anh phát hiện mất, vì thế, cô dứt khoát nhét bát cháo vào tay của người đàn ông, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, nói: “Em đi rửa tay.”

Đang yên đang lành đi rửa tay làm gì?

Phạm Nhật Minh biết rõ cô đang xấu hổ và vô cùng lúng túng, cho nên mới muốn chạy trốn vào trong nhà vệ sinh.

Anh không có vạch trần người phụ nữ, nếu đã được hôn, anh cũng ngoan ngoãn mà ăn cháo.

Nguyễn Khánh Linh vì đề phòng người đàn ông lại gây rối lần nữa, cô ở trong phòng vệ sinh rất lâu, chờ đến khi cô đi ra ngoài, Phạm Nhật Minh cũng đã húp xong cháo và để ở một bên.

Cô thu dọn bát cháo, cũng thu dọn hộp giữ nhiệt.

Nguyễn Khánh Linh quay lại ngồi bên cạnh người đàn ông lần nữa.

Phạm Nhật Minh cười ôm lấy cô, than thở nói: “Vừa nãy em bận rộn lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể ôm em một cái.”

Nguyễn Khánh Linh ở trong ngực anh chỉ cảm thấy yên tâm, cũng không muốn di chuyển gì nữa.

Hai người lặng lẽ ôm nhau một lát, Phạm Nhật Minh đột nhiên nói: “Em cởi giày ra đi, rồi ngồi vào đây.”

Nguyễn Khánh Linh tưởng rằng người đàn ông lại muốn làm gì, cô không khỏi nhíu mày, nhìn vết thương trên ngực anh, nói: “Vết thương của anh vừa mới được khâu lại, không được làm loạn, lại bị nứt ra thì sẽ không tốt.”

Phạm Nhật Minh nghe giọng điệu quan tâm của người phụ nữ, trong lòng anh giống như có dòng nước ấm chảy qua, cười nói: “Biết rồi, anh không động vào em, em cứ ngồi vào đi, tư thế này ôm em rất là khó chịu.”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh cuối cùng vẫn mềm lòng, cô cởi giày chui vào trong chăn của người đàn ông.

Phạm Nhật Minh tiện thể ôm cô chặt hơn.

Sự yên tâm trước nay chưa từng có tràn ngập ở trái tim hai người, giống như chuyện sáng hôm nay chưa bao giờ xuất hiện vậy.

Nguyễn Khánh Linh nhẹ nhàng kéo cổ áo của người đàn ông, hỏi: “Đám người sáng sớm kia, là ai vậy? Bọn họ vì sao lại… Giết anh?”

Phạm Nhật Minh sờ sờ đỉnh đầu cô, sắc mặt vẫn dịu dàng như cũ, anh nói: “Những việc này em không cần phải lo lắng, anh sẽ xử lý tốt.”

“Nhưng mà…”

Nguyễn Khánh Linh vừa nghe lời này của Phạm Nhật Minh, lập tức biết rõ người đàn ông này không muốn mình can thiệp vào, thế nhưng mà, cô thật sự rất muốn biết, rốt cuộc là ai muốn làm hại Phạm Nhật Minh.

Người đàn ông trực tiếp đưa tay lên chặn ở trên miệng của người phụ nữ, ngăn lại những lời cô định nói, anh biết rõ Nguyễn Khánh Linh lo lắng, vẻ mặt trở nên sâu xa, nói: “Em yên tâm, chuyện như vậy sau này sẽ không xuất hiện lại nữa đâu.”

Anh cũng sẽ không để cho em gặp nguy hiểm nữa.

Phạm Nhật Minh nuốt nửa câu sau vào trong miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK