Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1522

Lúc này, trông cô rất ngượng ngùng, sờ bụng mình rồi gật đầu.

Dù sao thì cũng đã một ngày cô không ăn cơm rồi, hơn nữa cô còn đang có em bé, đương nhiên đến bây giờ sẽ đói bụng rồi.

Phạm Nhật Minh khẽ cười một tiếng, sau đó bỏ chăn ra bước xuống giường, nói với Nguyễn Khánh Linh: “Em ngồi ở đây một lát đã, anh đi bảo người chuẩn bị cơm.”

“Không cần đâu, em tự xuống cũng được.” Nguyễn Khánh Linh nói.

Cô cũng không phải người bệnh, không cần người khác hầu hạ lúc ăn cơm.

Nhưng Phạm Nhật Minh rất kiên trì, vẻ mặt anh hơi nghiêm túc, nói: “Vừa nãy em còn không khỏe, bây giờ phải nằm nghỉ một lát nữa, ngoan, nghe lời anh.”

“… Vâng.”

Cuối cùng Nguyễn Khánh Linh vẫn đồng ý.

Mặc dù cô cảm thấy mình không sao, nhưng Phạm Nhật Minh lo lắng cho cô như vậy, sợ cô bị làm sao nên cô cũng không muốn phản bác sự quan tâm và ý tốt của anh.

Phạm Nhật Minh chỉ rời đi một lát rồi lại quay về rất nhanh.

Người giúp việc đang bưng đồ ăn phía sau, xếp thành một hàng dài chỉnh tề đi sau lưng anh.

“Đặt ở đây đi.” Phạm Nhật Minh nói. Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

Người giúp việc nhanh chóng sắp xếp đồ ăn xong, phòng ngủ của bọn họ rất lớn, giường nằm được đặt giữa phòng. Ở bên tay trái gần ban công có đặt một bàn uống nước rất lớn, mà bên còn lại của bàn uống nước là sô pha da trâu xa hoa được thiết kế riêng của Ý.

Đám người giúp việc nhanh chóng đặt đồ ăn xuống bàn uống nước, sau khi bố trí xong thì tự giác đi ra ngoài.

Nguyễn Khánh Linh xuống giường, được Phạm Nhật Minh đỡ rồi ngồi xuống ghế sô pha.

Nhìn đồ ăn trên bàn, dạ dày cô bỗng nhiên chua lòm.

Rõ ràng vừa nãy bụng cô còn sủi ùng ục, nhưng sau khi nhìn thấy những đồ ăn này, cô lại không còn cảm giác thèm ăn nữa.

Tuy là như thế nhưng Nguyễn Khánh Linh không muốn để Phạm Nhật Minh nhìn ra.

Anh đã lo lắng cho cô lắm rồi, nếu giờ còn để anh biết cô không muốn ăn gì, chắc chắn anh sẽ càng không yên tâm.

Vì thế cô cố nén cảm giác chua lòm trong cổ họng xuống, cầm đũa lên gắp đồ ăn.

Thấy cô ăn cơm, ban đầu Phạm Nhật Minh cũng không để ý quá nhiều, anh cũng cầm bát lên ăn cơm.

Bởi vì lúc trước hai người đều im lặng khi ăn cơm, cũng không nói gì nhiều, nên nếu không phải Nguyễn Khánh Linh bỗng nhiên buông bát đũa xuống, thì lúc này chưa chắc Phạm Nhật Minh đã phát hiện ra sự khác thường của cô.

“Khánh Linh, em làm sao thế?”

Ngay giây phút Nguyễn Khánh Linh cúi người xuống, giọng nói của người đàn ông này cũng gần như vang lên ngay lập tức.

Trong giọng nói để lộ ra sự lo lắng cực kỳ rõ ràng.

Phạm Nhật Minh nhanh chóng đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Khánh Linh. Anh khẽ vuốt lưng giúp cô, vừa với lấy thùng rác cho cô dùng để nôn mửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK