Chương 1291
Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh bị mở ra, một người phụ nữ đáng lẽ ra không nên xuất hiện ở chỗ này, thế mà lại xuất hiện ở ngay trước mặt bọn họ.
Người phụ nữ đó chính là Lãnh Nhược Giai.
Sau khi biết tin Phạm Nhật Minh bị đánh lén phải nằm viện, cô ta lập tức không ngừng không nghỉ chạy tới đây. Thật ra, cô ta đã đến từ lâu thế nhưng vẫn ở ngoài phòng bệnh mà không vào. Tuy không vào nhưng cô ta có thể nhìn thấy cảnh tượng hai người ôm nhau trong phòng bệnh qua ô cửa sổ.
Chính bản thân cô ta cũng không biết tại sao mình lại không đi vào ngay mà chọn cách đứng ngoài cửa, nhìn bọn họ hồi lâu như vậy.
Thế nhưng, cảm xúc trong lòng cô ta cũng nhanh chóng thay đổi, từ cảm giác đố kị lúc ban đầu, dần dần đã biến thành cảm giác tức giận và chút cảm giác gì đó không nói ra được của bây giờ.
Dường như từ sau khi Phạm Nhật Minh tỉnh lại, người phụ nữ trong phòng vẫn khóc không ngừng, không những thế cô ta còn muốn một người bệnh như Phạm Nhật Minh chăm sóc mình, an ủi tâm trạng của mình.
Nguyễn Khánh Linh kia có tư cách gì? Có tư cách gì mà có thể có được sự yêu thương của người đàn ông kia như vậy? Ánh mắt Phạm Nhật Minh khi nhìn người phụ nữ đó luôn mang theo dáng vẻ dịu dàng như nước, dáng vẻ ấy cô ta chưa bao giờ có được.
Rốt cuộc Lãnh Nhược Giai không nhịn được nữa, cô ta lập tức mở cửa phòng bệnh ra, xuất hiện ở trước mặt hai người.
Phản ứng đầu tiên của Phạm Nhật Minh khi nhìn thấy cô ta, chính là cau mày.
Cũng là do người phụ nữ này thế nên lần trước cô nhóc bé nhỏ mới bày ra dáng vẻ cáu kỉnh, ghen tuông với anh. Tuy rằng anh rất thích dáng vẻ cô ghen vì mình, nhưng cũng không có nghĩa là anh có thể khoan dung mặc cho Lãnh Nhược Giai làm Nguyễn Khánh Linh tức giận nhiều lần đến vậy.
Khi Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy cô ta cũng rất kinh ngạc. Cô nhìn chẳm chằm vào người phụ nữ đột nhiên xông vào kia một hồi lâu, thậm chí còn không biết tại sao cô ta lại biết tin tức Phạm Nhật Minh nằm viện.
Từ nhỏ Lãnh Nhược Giai kiêu căng thành quen, những thứ mà cô ta không ưa tất nhiên sẽ không che giấu nổi. Cô ta giẫm giày cao gót bước lên phía trước vài bước, dừng lại trước mặt Nguyễn Khánh Linh. Sau khi đặt giỏ quà cầm trong tay xuống, cô ta mới nhìn Nguyễn Khánh Linh, mở miệng nói thẳng.
“Cô không phải là vợ của anh ấy à? Anh ấy vừa mới tỉnh lại sau cơn hôn mê ấy vậy mà cô không những không chăm sóc cho anh ấy thật tốt, trái lại còn khóc lóc sướt mướt, muốn anh ấy phải chăm sóc ngược lại cho cô nữa. Tôi thấy người làm vợ như cô không tận chức tận trách chút nào.”
Lãnh Nhược Giai đặt toàn bộ sự chú ý của bản thân lên trên người Nguyễn Khánh Linh, thế nên cô ta không hề phát hiện ra chuyện, sắc mặt của Phạm Nhật Minh bên cạnh đã lập tức trầm xuống sau khi nghe thấy cô ta nói vậy.
Mặc dù Nguyễn Khánh Linh có yếu đuối đến mấy, dáng vẻ bình thường có ngây ngốc đáng yêu thế nào đi chăng nữa, thế nhưng cô cũng không phải là người dễ dãi mặc cho người khác thích làm gì thì làm. Huống chi, cái cô Lãnh Nhược Giai này cũng đã bắt nạt đến tận trên đầu cô luôn rồi, không thể nhịn nữa.
Nghĩ vậy cô hé miệng đang chuẩn bị phản bác, giọng nói của Phạm Nhật Minh lại vang lên nhanh hơn cô một bước.
“Cô Giai, vì nể mặt anh trai cô cho nên tôi đã nhường nhịn cô rất nhiều. Thế nhưng cô lại được voi đòi tiên, thái độ càng ngày càng quá đáng. Cô ấy là vợ tôi, nên làm như thế nào còn chưa tới phiên cô đến xen vào.”
Đúng như dự đoán, sau khi nghe được những lời này của Phạm Nhật Minh, sắc mặt Lãnh Nhược Giai cứng lại, đã có chút không nhịn nổi.