Chương 1224
Trần Hữu Nghị chỉ có thể nhìn thấy mặt bố mình, ánh trên cửa sổ có một hình ảnh phản chiếu, nhưng cũng nhìn không rõ ràng, nhưng Trần Hữu Nghị có thể khẳng định rằng vẻ mặt của bố lúc này đang rất nghiêm khắc.
Bố Trung không quay đầu lại, nói: “Mẹ con đều nói với bố về chuyện của cô gái kia. ”
Trần Hữu Nghị không nói gì.
Bố Trung tiếp tục hỏi: “Con có thích nó không? ”
Lần này, Trần Hữu Nghị không do dự, giọng nói của anh rất kiên định: “Đúng vậy, con rất thích cô ấy, ai cũng không thể tách con ra khỏi cô ấy. ”
Thật ra bố Trung cũng rất tò mò về cô gái tên Lăng Huyền kia. Cô gái đó có thể làm vợ của ông tức giận đến mức đấy, chắc là tính cách cũng gắt và tệ lắm, thế mà con trai của ông lại thích nó như vậy.
Điều này tạo thành hai thái cực.
Vậy rốt cuộc cô gái tên Lăng Huyền kia là người như thế nào?
Bố Trung thầm suy nghĩ trong lòng: “Nhưng hiện tại quan trọng nhất là phải làm con trai nhanh chóng tỉnh táo lại, nhà họ Hạ và bọn họ đều là dòng tộc danh giá, không những có mối quan hệ giao hảo với nhau mà hai đứa trẻ này còn cùng nhau lớn lên nữa.
Chủ yếu là, sau này con trai kết hôn với Ngô Tình kia, họ làm cha mẹ cũng yên tâm rất nhiều, dù sao vợ của con chính là bạn thuở bé của nó, họ cũng biết cặn kẽ về cô.
Lúc này bố Trung mới xoay người nhìn con trai của mình. Nó đã cao hơn ông một cái đầu, bộ dáng đẹp trai, một đứa bé như vậy vốn nên là niềm tự hào của ông mới đúng, nhưng bây giờ nó lại làm ra những chuyện khiến ông đau đầu như bây giờ.
Vốn bố Trung định nhẹ nhàng nói chuyện với Trần Hữu Nghị về Lăng Huyền nên ông cố kìm nén cơn tức giận, nói: “Hữu Nghị, bố biết con rất thích cô gái kia, nhưng mà con có thể bảo đảm sau này vẫn sẽ thích nó không? Con không hề có tình cảm gì với Ngô Tình sao? Nó vì con mà thậm chí có thể từ bỏ sự nghiệp múa ba lê của mình, một cô gái như vậy, con biết đi đâu mà tìm đứa thứ hai?”
Bố Trung định mềm mỏng khuyên răn để Trần Hữu Nghị nghe theo nhưng anh ta không hề có chút dao động nào.
Trần Hữu Nghị nói rất thẳng thừng: “Với Ngô Tình con không có tình cảm gì cả, chỉ có áy náy thôi.”
Ngay sau đó, giọng nói của Trần Hữu Nghị dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Tuy rằng, chuyện sau này con không thể đảm bảo, nhưng đối với Lăng Huyền, ít nhất hiện tại hai chúng con thích nhau, con không thể phụ lòng cô ấy. ”
“Vậy con có thể phụ lòng Ngô Tình sao? Từ nhỏ nó đã là một đứa trẻ ngoan, còn rất hiểu chuyện nữa, con nhẫn tâm làm tổn thương nó sao?” Bố Trung trầm giọng hỏi ngược lại.
Lúc này, trên mặt Trần Hữu Nghị hiện lên vài phần rối rắm và đau đớn.
Sau một lúc, anh ta nói: “Con không muốn làm tổn thương cô ấy, vì vậy con sẽ nói cho cô ấy biết sự thật sau khi phẫu thuật của cô ấy kết thúc.”
Nghe vậy, sắc mặt bố Trung dần dần trở nên xấu đi, ông ấy nhìn Trần Hữu Nghị trong chốc lát, phát hiện dù mình nói như thế nào con trai cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình, giọng nói của ông ấy lập tức trở nên bất thiện: “Trần Hữu Nghị, con có biết lai lịch của cô gái đó không? Con có thực sự hiểu biết về nó không? Kết hôn với nó liệu có giúp được con trong sự nghiệp, giúp được cho nhà chúng ta không?”
“Con đã bao giờ xem xét tất cả những điều này chưa? Con đã lớn tuổi rồi, sao còn tùy tiện…”
“Bố!” Trần Hữu Nghị bỗng nhiên ngắt lời bố, trong giọng nói của anh mang theo vài phần thất vọng và chua xót: “Bố, bố luôn như vậy, làm cái gì cũng ưu tiên lợi ích của gia đình lên trên hết, chẳng hề có tình chút nào. ”