Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 410

Không lâu sau, một người đàn ông trung niên đeo caravat bước ra từ cửa thang máy tầng 17. Ông đích thân bưng khay, trên khay là một bát canh cùng với một ly nước, một hộp thuốc. Người đàn ông bước vào hội trường, nhìn chung quanh tìm kiếm. Ngay sau đó ông phát hiện thấy mục tiêu, vội vàng đi tới.

“Cô chủ, đây là những thứ cô yêu cầu.”

“Ừ, đặt ở đây đi.” Tống Ngọc chỉ vào quầy bar bên cạnh: “Ông đút cho anh ấy.”

“Vâng.” Người đàn ông mặc vest đích thân ra trận, đút thuốc cho Lê Tuấn rồi lại hầu hạ anh uống canh.

Uống canh tỉnh rượu xong, Lê Tuấn mới dần dần tỉnh táo lại. Suốt quá trình, Tống Ngọc đều kêu người đàn ông trung niên đã anh, cô cũng được thoải mái, nhà nhã uống rượu. Lê Tuấn quá nặng, làm cánh tay cô mỏi nhức, quả nhiên có người giúp đỡ mới tốt.

Theo thời gian trôi qua, khi bữa tiệc sắp kết thúc, Lê Tuấn cũng dần dần tỉnh táo. Anh đứng thẳng lưng, ngón tay mảnh khảnh xoa trán. Người đàn ông mặc tây trang cũng được giải phóng. Lúc này, Phạm Nhật Minh nắm tay Nguyễn Khánh Linh đến chỗ họ.

“Tống Ngọc.” Nguyễn Khánh Linh kêu.

“Khánh Linh.” Tống Ngọc và Lê Tuấn đồng thanh nói.

Lúc này Lê Tuấn đã tỉnh táo. Anh mờ mịt nhìn Nguyễn Khánh Linh, dường như không ngờ cô cũng ở đây. Đầu óc anh mới tỉnh lại, ký ức cũng hỗn loạn, quên mất chuyện mình đã gặp Nguyễn Khánh Linh trước khi say rượu.

“Chúng tôi sắp rời đi rồi.” Nguyễn Khánh Linh nói. Phạm Nhật Minh vốn định dẫn cô đi luôn, không cho cô chào hỏi với vợ chồng Lê Tuấn. Nhưng sau này anh vẫn không thể thuyết phục cô, đành phải cùng cô đến đây chào từ biệt.

Phạm Nhật Minh vẫn nắm tay Nguyễn Khánh Linh, tầm mắt như có như không nhìn Lê Tuấn. Khi thấy Lê Tuấn vui sướng nhìn Nguyễn Khánh Linh, anh lại không vui vẻ.

“Hai người đi nhanh thế à?” Tống Ngọc nhìn Nguyễn Khánh Linh rồi lại nhìn Lê Tuấn, không ngờ họ lại rời đi sớm như vậy. Lê Tuấn mới tỉnh lại, còn chưa trò chuyện với cô ấy mấy câu thì cô ấy đã ra về…

“Ừ.” Thấy Tống Ngọc muốn nói lại thôi, Phạm Nhật Minh lập tức biết cô muốn lên tiếng giữ chân Khánh Linh, thế nên anh thản nhiên đáp lời, cúi đầu thì thầm bên tai Nguyễn Khánh Linh: “Nói lời tạm biệt rồi, nên rời đi thôi nhỉ?”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh hơi buồn cười. Cô không nhịn được đẩy mặt anh ra, mỉm cười nói với Tống Ngọc: “Đã trễ rồi, bọn tôi thực sự phải về. Sau này có cơ hội gặp lại.”

“Vậy được rồi… Tạm biệt Khánh Linh.” Tống Ngọc đành phải vẫy tay chào họ.

Thấy người bên cạnh mình không có phản ứng gì, Tống Ngọc không nhịn được dùng khuỷu tay thúc anh ta. Lê Tuấn mới hồi phục tinh thần, cười gượng nói: “Đi đường cẩn thận.”

Nguyễn Khánh Linh mỉm cười gật đầu, sau đó cùng Phạm Nhật Minh rời đi. Lê Tuấn nhìn theo bóng lưng hai người, nụ cười dần dần biến mất, buồn bã cúi đầu. Chỉ cần nghĩ đến cảnh Khánh Linh có thể thân thiết làm động tác đó với Phạm Nhật Minh, có phải cô ấy đã bắt đầu yêu Phạm Nhật Minh rồi không? Hơn nữa… Đúng là Phạm Nhật Minh rất tốt với cô ấy… Tâm trạng của Lê Tuấn rất phức tạp. Anh thích Nguyễn Khánh Linh nên mong cô ấy được hạnh phúc. Bây giờ cô ấy tìm được người đàn ông yêu thương mình, đó là chuyện tốt đối với cô ấy, nhưng mặt khác, cũng chính vì thích cô ấy nên Lê Tuấn mong rằng người mang lại hạnh phúc cho cô ấy là mình chứ không phải là một người đàn ông khác.

“Vừa rồi anh bị sao vậy?” Tống Ngọc bất đắc dĩ nhìn Lê Tuấn. Nhưng anh vẫn cúi đầu, không để ý tới cô. Tống Ngọc tức giận đến mức bật cười, cô đang định lên tiếng thì bị một giọng nói cắt ngang:

“Giám đốc Hiếu, sao ông lại ở đây?”

Nguyễn Khánh Nga tinh mắt, trong lúc vô tình quay đầu thấy một người đứng bên cạnh Tống Ngọc, cô ta lập tức nhìn kỹ, không khỏi khó hiểu, đó chẳng phải là giám đốc Hiếu của khách sạn này sao? Lúc trước chính ông ấy đã giúp cô ta làm thủ tục bao tầng lầu này. Chẳng qua sao ông ấy lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa bên cạnh ông ấy còn có cả anh Tuấn với người phụ nữ kia, có chuyện gì à?

Lúc Nguyễn Khánh Linh lại gần, Tống Ngọc nháy mắt với giám đốc Hiếu. Giám đốc Hiếu bèn mỉm cười đáp: “Không có gì, chẳng qua tôi vừa lúc đi ngang qua nên vào đây xem thử thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK