Chương 701
Cô vội vàng bắt lấy bàn tay đang làm loạn của người đàn ông, nói: “Hôm nay không được.”
Phạm Nhật Minh không nói chuyện, con ngươi sâu thẳm nhìn vào cô, thấy Nguyễn Khánh Linh càng ngày càng ngượng ngùng, người đàn ông nhân cơ hội ngăn miệng của cô lại, đè cô xuống hôn sâu.
Nhưng lần này Nguyễn Khánh Linh không bị nụ hôn của anh xâm lược như ngày bình thường.
Cô cố gắng duy trì sự tỉnh táo của mình, đẩy người đàn ông đang đè trên người cô ra, nói: “Đừng mà… Hôm nay không được, em no quá.”
Nhìn thấy dáng vẻ chạy cực kỳ nhanh của Nguyễn Khánh Linh, Phạm Nhật Minh có chút phiền muộn.
Xem ra sau này không nên để cô nhóc kia đi ăn cơm cùng với tổng biên tập của cô nữa.
Sau khi hai người nằm trên giường, Phạm Nhật Minh cũng trở nên thành thật, không tiếp tục lôi kéo cô làm chuyện đó nữa.
Nguyễn Khánh Linh nằm thoải mái trong vòng tay anh, hai người thỉnh thoảng lại trò chuyện vài câu.
Đột nhiên, Phạm Nhật Minh nói: “Sáng mai đi tập thể dục buổi sáng nha.”
Nguyễn Khánh Linh nghe vậy thì suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng đã lâu rồi cô không tập thể dục buổi sáng, hình như là từ sau lần chạy marathon đợt trước thì cô không còn để dành thời gian nỗ lực tập luyện nữa.
Vì vậy, cô khẽ gật đầu, vui vẻ đồng ý: “Được.”
Sau đó Nguyễn Khánh Linh đứng dậy, rời khỏi vòng tay của Phạm Nhật Minh, cầm lấy điện thoại di động của mình đang đặt trên bàn cạnh giường lên, đặt đồng hồ báo thức một cách rất nghiêm túc, rồi còn tự nhủ: “Phải đặt đồng hồ báo thức trước, nếu không em sợ sáng mai mình sẽ không dậy nổi.”
Phạm Nhật Minh mỉm cười, lại kéo cô vào lòng, hôn lên môi cô một cái rồi nói: “Được rồi, em cứ yên tâm ngủ đi, sáng mai anh sẽ gọi em dậy.”
“Được.”
Nguyễn Khánh Linh gật đầu, sau đó lại tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay của người đàn ông, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức reo lên.
Nguyễn Khánh Linh đang ngủ ngon thì bị đánh thức, cô có chút khó chịu nên tiện tay cầm lấy điện thoại, bấm tắt đồng hồ báo thức rồi ngủ tiếp.
Cô đã hoàn toàn quên mất chuyện phải đi tập thể dục buổi sáng.
Một lúc sau, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy có người xốc chăn mền của cô lên.
Cô cau mày, cố gắng kéo chăn bông của mình lại, nhưng trên lưng cô lại có thêm một bàn tay, dễ dàng nhấc bổng cô ra khỏi giường.
“Dậy thôi nào.”
Giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai cô, trầm thấp và ngọt ngào, nhưng Nguyễn Khánh Linh lại hoàn toàn không có chút suy nghĩ muốn thức dậy.
Cô bất giác bĩu môi, cố gắng rời khỏi người đàn ông, trở về chiếc giường ấm áp của mình.
Nhưng Phạm Nhật Minh sao có thể dễ dàng để cô trở lại giường như vậy, anh đưa hai tay luồn dưới nách người phụ nữ, ôm cô lên theo tư thế ôm một đứa trẻ, muốn khiến cô thức dậy, đánh răng rửa mặt.
Nhưng anh không ngờ Nguyễn Khánh Linh lại thuận thế treo toàn thân trên người anh như một con gấu túi.
Cô tựa đầu vào cổ anh thở nhẹ, hơi thở ấm nóng phả vào cổ anh.
Trong lòng Phạm Nhật Minh ngứa ngáy khó nhịn, anh nghiêng đầu lại nhìn, chẳng biết đôi mắt của người phụ nữ đã mở ra từ lúc nào.