Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 598

Phạm Nhật Minh cắn không hề đau đớn một chút nào, hơn nữa rất nhanh, anh đã tức thì bắt đầu dùng sức mút lấy bả vai của cô.

Cảm nhận được cái lưỡi ấm nóng của người đàn ông không ngừng vờn quanh trên đầu vai của chính mình, từ trong đáy lòng của Nguyễn Khánh Linh đột nhiên dâng lên một loại cảm giác khác thường mà cô chưa bao giờ cảm nhận được trước đây.

Xương cứng trong người Nguyễn Khánh Linh cũng trở nên mềm nhũn, nếu như không phải là bởi vì có bàn tay của người đàn ông nâng đỡ lấy cô thì sợ rằng bây giờ có thể cô đã ngã xuống khỏi bồn rửa tay.

Phạm Nhật Minh hôn xong thì lại dùng sức ôm lấy Nguyễn Khánh Linh, lúc này, trong con ngươi xưa nay đều luôn mát lạnh của anh lại thật giống như là đã được bao trùm lên bởi một tầng sương mù mờ nhạt, khiến cho Nguyễn Khánh Linh không thấy rõ được ánh mắt thật sự của anh.

Tiếng thở dốc của người đàn ông có chút nặng nề, tựa hồ như là Phạm Nhật Minh đang dùng hết sức để kiềm chế điều gì đó.

Nguyễn Khánh Linh bị đè ép chặt ở trong lồng ngực của Phạm Nhật Minh, bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ và rõ ràng của anh, cô cũng không nhịn được mà đỏ bừng hai má.

Hai người chỉ ôm như vậy một hồi, cuối cùng vẫn là Phạm Nhật Minh buông Nguyễn Khánh Linh, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Lúc này, trong lòng của Nguyễn Khánh Linh lại cảm thấy không yên.

Cô ngây ngốc ngồi ở bên trên bồn rửa tay một lúc lâu sau đó mới đi xuống, sau đó lại liếc mắt nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình ở trong gương, khuôn mặt người phụ nữ với hai má đỏ bừng, còn có… Trên bả vai trắng như tuyết của Nguyễn Khánh Linh, có hiện lên một dấu hôn do người đàn ông kia để lại.

Dấu hôn màu đỏ sậm, mập mờ lại nổi bật, một lần nữa nhắc nhở Nguyễn Khánh Linh, chuyện mới vừa rồi là chuyện đã thực sự xảy ra.

Phạm Nhật Minh lại cứ như vậy… Cứ như vậy mà hôn lên trên bả vai của cô.

Trong đầu của Nguyễn Khánh Linh tựa hồ lại hiện lên khuôn mặt của người đàn ông.

Tự cao tự đại lại bá đạo, lạnh lùng, ban đầu đối với Nguyễn Khánh Linh mà nói, anh giống như là người đàn ông ở trên núi tuyết, cao đến mức không thể leo tới được, nhưng mà bây giờ, sau khi hai người sớm chiều chung đụng trong khoảng thời gian càng lâu, dần dần hai người lại càng lại gần hơn, hơn nữa còn cộng thêm cả những lời nói mà Phạm Nhật Minh đã từng nói với trước đó.

Cuối cùng thì Nguyễn Khánh Linh cũng biết được tình cảm mà anh dành cho cô.

Nhưng mà… Trong lòng của Nguyễn Khánh Linh vẫn còn cảm thấy rất sợ hãi.

Từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Khánh Linh chưa từng có được bất cứ món đồ gì hoàn toàn chỉ thuộc về chính mình, cô cảm thấy sợ hãi, sợ rằng những thứ đang có được bây giờ cũng là những thứ yếu ớt, mà tình cảm của Phạm Nhật Minh cũng chỉ là tạm thời.

Đàn ông luôn luôn cảm thấy mau chán.

Nguyễn Khánh Linh không biết tại sao, nhưng mà cô lại đặc biệt tin vào câu nói này, đặc biệt là những người đàn ông có quyền cao chức trọng, bên người sẽ luôn luôn không bao giờ thiếu hụt các loại, các dạng phụ nữ.

Không thể chối cãi, Nguyễn Khánh Linh cũng đã rung động trước Phạm Nhật Minh, người đàn ông ưu tú đến như vậy, thử hỏi xem có người phụ nữ nào lại có thể chân chính kìm lòng được như dòng nước lặng?

Hơn nữa trước, Phạm Nhật Minh lại còn từng giúp cô nhiều lần đến như vậy.

Nguyễn Khánh Linh biết, bản thân mình cũng đã thích Phạm Nhật Minh, chỉ có một điều là, phần tình cảm mà hiện giờ cô dành cho anh này vẫn còn chưa mãnh liệt đến mức khiến cho cô bất chấp tất cả, không để ý đến hết thảy, cam tâm tình nguyện đón nhận phần đau khổ vào ngày sau khi anh không còn yêu cô nữa, rời bỏ cô để đi tìm một niềm vui mới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK