Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1249

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh hùng hồn nói: “Ai nói như vậy là chọc giận anh? Em chỉ muốn ca hát thôi, vừa đúng lúc anh ấy cũng muốn.”

Nói xong, cô còn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Anh đừng tự suy diễn…”

Nhìn thấy dáng vẻ trẻ con của cô, Phạm Nhật Minh cảm thấy buồn cười và bất lực, anh nhất thời không biết phải giao tiếp với cô như thế nào.

Tuy nhiên, đôi mắt của người đàn ông này nhanh chóng tối sầm lại, vì cô gái này nhỏ nhẹ không chịu nên anh sẽ phải cứng rắn.

Phạm Nhật Minh dùng hai tay nhấc người phụ nữ lên một cách dễ dàng, ném cô lên giường, nhanh chóng đè lên, anh như muốn trả thù mà cố ý xoa mạnh ngực của cô, khiến cô khẽ rên rỉ, khuôn mặt đỏ bừng càng thêm hồng.

“Anh… Anh giở trò lưu manh! Thả em ra!” Nguyễn Khánh Linh đỏ mặt định đẩy anh ta ra, nhưng mà người đàn ông vẫn bất động.

“Có nói hay không? Hả?” Lần này, Phạm Nhật Minh đưa tay trực tiếp vào trong quần áo của người phụ nữ, xoa mạnh thêm lần nữa.

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy thân thể mình đã có phản ứng, vừa xấu hổ vừa khó chịu, trong giọng nói có chút nghẹn ngào, mắng: “Phạm Nhật Minh, anh là đồ lưu manh!”

Phạm Nhật Minh lại mỉm cười, nhưng nụ cười có chút kỳ quái, anh hỏi: “Là ai giở trò lưu manh?”

Nguyễn Khánh Linh không khỏi nức nở: “Anh chỉ biết bắt nạt em…”

Phạm Nhật Minh chưa kịp lên tiếng thì nước mắt của người phụ nữ đã rơi xuống. Điều này thật sự khiến Phạm Nhật Minh kinh ngạc, anh không dám động đậy nữa, nhanh chóng rút tay ra, vừa định ôm lấy cô thì đã bị cô đẩy mạnh ra.

Người phụ nữ nhanh chóng đứng dậy, kéo mạnh quần áo của mình rồi khóc lóc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: “Em không muốn tiếp tục yêu anh nữa, cả ngày anh chỉ biết bắt nạt em. Còn đối xử với người phụ nữ khác thì tốt như vậy… Em là vợ anh, không phải con mèo, con chó mà anh nuôi. Làm gì có chuyện buồn cười như thế…”

Nguyễn Khánh Linh khóc rất thảm thương, miệng vẫn mắng anh bằng những lời cay độc.

Tất nhiên Phạm Nhật Minh có thể nghe rõ những gì cô đang mắng mình.

Chỉ cần Nguyễn Khánh Linh khóc thì anh đã không còn cách nào có thể nghiêm khắc với cô nữa, nói gì đến chuyện chất vấn cô.

Anh đau khổ muốn ôm Nguyễn Khánh Linh, nhưng lần này thái độ của người phụ nữ trở nên khác thường, làm thế nào cũng không để cho anh ôm, hai mắt cô đẫm lệ mờ mịt nhìn Phạm Nhật Minh, tràn đầy oán hận.

Phạm Nhật Minh bất lực, thật ra anh cảm thấy bộ dạng say rượu của cô khá buồn cười, nhưng hiện giờ anh biết mình không nên cười, nhất định phải phối hợp với cô.

Vì vậy, anh chờ Nguyễn Khánh Linh khóc gần xong đến lúc thút tha thút thít thì anh mới hỏi: “Anh đối xử tốt với người phụ nữ nào vậy?”

Lúc này, Nguyễn Khánh Linh lại lườm anh một cái, hung hăng nói: “Anh tự biết đi!”

Nhưng mà Phạm Nhật Minh thật sự không nghĩ ra ngoại trừ dung túng cho người phụ nữ trước mặt này ra thì anh có thể đối xử tốt với ai?

Thấy người đàn ông không lên tiếng, Nguyễn Khánh Linh lại cúi đầu, thấp giọng nức nở nói: “Anh đi chăm sóc những người phụ nữ khác đi. Anh trai Phong Trần của em sẽ chăm sóc cho em thật tốt.”

Nghe vậy, vẻ mặt Phạm Nhật Minh lập tức trầm lạnh, ánh mắt trở nên lạnh hơn.

Anh Phong Trần? Mạch Phong Trần?

Phạm Nhật Minh càng nghĩ càng thấy những lời này của cô có phần quen tai.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK