Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 748

Vì thế, ông ta lập tức lấy áo choàng khoác lên, đi đến phòng Ôn Thục Nhi, nhưng lúc mở cửa phòng ra thì lại là cảnh tượng trống không không một bóng người ở đấy.

Ông ta cảm thấy kỳ lạ, Ôn Thục Nhi đi đâu rồi?

Lúc này, phía sau lưng ông ta đột nhiên truyền đến tiếng thở dốc rất nhỏ, Lý Đức Sơn vội vàng quay đầu lại.

Cảnh tưởng kế tiếp đập vào mắt ông ta khiến Lý Đức Sơn bị kích thích đến mũi cũng nóng lên, suýt chút nữa máu mũi đã tuôn trào ra.

Chỉ nhìn thấy cô gái xinh đẹp lúc nãy còn rất đơn thuần nhưng không kém phần lạnh lùng và cao ngạo, bây giờ trên người chỉ còn duy nhất một bộ áo ngủ dệt kim tơ lụa màu xanh ngọc hở cổ để lộ ra cái áo lót màu đen viền ren và thân hình nóng bỏng bên trong.

“Ôn Thục Nhi… em? Em không thoải mái sao?”

Lý Đức Sơn nâng tay bịt mũi lại hỏi.

Lúc này, cả người Ôn Thục Nhi đã khô nóng đến không chịu được, thuốc kích dục trong cơ thể cô ta phát huy tác dụng một cách cực hạn.

Cô ta rõ ràng biết người đàn ông đầu heo trước mắt này là Lý Đức Sơn chứ không phải là Phạm Nhật Minh. Chỉ là cô ta không khống chế được dục vọng của chính mình.

Cơ thể không tự chủ được dán sát trên thân hình mập mạp đầy mỡ của người đàn ông kia, khoảng khắc hai cơ thể chạm vào nhau, hai người cùng lúc run lên một chút.

Tiếp đó, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên mà xảy ra.

Suốt cả quá trình Ôn Thục Nhi biết rất rõ người cùng mình phát sinh quan hệ là Lý Đức Sơn, là tên đầu heo mà cô ta cực kỳ chán ghét, nhưng mà cô ta không thể chối từ được sự khoái cảm mà ông ta mang lại cho thể xác của cô ta.

Thậm chí, chỉ vì khoái cảm này mà cô ta còn không biết liêm sỉ, chủ động hướng Lý Đức Sơn cầu hoan.

Nhưng trong đầu cô ta lại ý thức được kêu gào, cô ta là Ôn Thục Nhi, là một cô gái tựa như thiên thần trong cảm nhận của biết bao nhiêu người, thế nhưng lại cùng người đàn ông đầu heo này làm cùng một chỗ?

Sự kiêu ngạo và lòng tự tôn dường như bị chính cô ta hung hăng giẫm nát dưới lòng bàn chân.

Trong phút chốc kia, Ôn Thục Nhi chân chính cảm nhận được thế nào gọi là tâm tình thống khổ mà thân thể lại hưởng thụ cảm giác khoái lạc.

Phạm Nhật Minh sau khi rời khỏi nhà của Lý Đức Sơn, tài xế lái xe đưa anh trở về nhà.

May thay thành phố Lâm Đồng cũng không lớn lắm, lái xe khoảng chừng mười phút tài xế đã có thể chở anh đến nơi cần đến.

Phạm Nhật Minh xuống xe, nếu tài xế nhìn kỹ thì sẽ phát hiện bước chân của người đàn ông này có chút vội vã.

Mặc dù anh chỉ uống có một ngụm nhưng anh không biết là Ôn Thục Nhi đã hạ bao nhiêu thuốc, cho vào thuốc loại gì mà dược tính của nó quá lớn làm cho cả người anh bây giờ cực kỳ khó chịu, bước đi nhanh vào nhà.

Còn về phần Ôn Thục Nhi uống hết cốc nước to kia, dược tính có bao nhiêu lớn thì không cần phải nói cũng biết được.

Phạm Nhật Minh đi gọi Lý Đức Sơn, thật ra cũng là có dụng ý khác.

Nếu Ôn Thục Nhi hiểu được thế nào là tự trọng thì hoàn toàn có thể nhẫn nhịn bảo ông ta gọi bác sĩ đến. Nhưng nếu cô ta một lòng thầm muốn dâng lên thì Lý Đức Sơn vẫn có thể thỏa mãn cô ta, hơn nữa còn cứu cô ta khỏi nước sôi lửa bỏng.

Đây đều là lựa chọn cá nhân của mỗi người, Phạm Nhật Minh cũng không muốn nghĩ nhiều.

Tiếnvàophòng, Nguyễn Khánh Linh đang nghiêngngười nằmtrêngiường, co lại thành một đống nho nhỏ, trái tim Phạm Nhật Minh lập tức mềmnhũnra, anh đi đếnbên giường, ômlấyngười con của mình vào trong lòng, mang theo một chút âuyếmhônlênmôi cô.

Nguyễn Khánh Linh vốn đang ngủ lại cảm giác được có gì đó ẩmướtvừaliếm vừadính trêncổcủa mình, cô có chút ngứa lại có chút khó chịu, ưmmộttiếng muốnđẩyvậtkỳlạ trên cổ mình ra.

Phạm Nhật Minh lúc này như làdụchỏa đốt người, làm sao có thể dễ dàng bịđẩyra như vậy?

Anh càng nhẫn nhịn thì càng khó chịu, mà lại không muốnquấyrầylúc cô đang ngủ, chỉ có thể dựa vào việc không ngừnghônmôi cô mới có thể làm giảm bớtsự xaođộng nơihạthâncủa anh.

Nguyễn Khánh Linh rất nhanh đã tỉnh táo lại.

Chất lượng giấc ngủ của cô từ trước đến giờ luôn rất kém, hơn nữa hôm này còn xảy ra nhiều chuyện bề bộn như vậy, cảm xúc vốn dĩ cũng rất không thích hợp, hiện tại còn bị đánh thức.

Ngay từ đầu, cô còn tưởng rằng đó là người xalạxông vàophòngcủa mình.

Bởi vì bây giờ trong phòng tối om, Phạm Nhật Minh có nói anh sẽ không về nhà cho nên cô hoảng sợ muốn chết, dùng sứcđẩymạnh cơthểcủa người đànôngkia, muốn đối phươngtránhxa mình ra.

Đúng lúc này, người nọ như thế nào cũng không ngừng động, Nguyễn Khánh Linh vừa vội vừa sợ, cô định há miệng kêu cứu, bất chợt nghe thấy một giọng nói rất là quen thuộc vang lên bên tai cô: “Cụccưng, ngoan, choanhnha?”

Vừa nghe thấy giọng nói này, Nguyễn Khánh Linh không còn phản kháng nữa, trái tim cô nảy lên rồi cũng hạ xuống.

Phạm Nhật Minh thấy cô không cònchốngcự nữa, động tác tay càng lúc càng trở nên lớn mật, trực tiếpluồn vàoáongủ của cô, đặt lên đôi nhỏ mềm mại, dướisựvuốt vẻ của anh, Khánh Linh không nhịn được, nũngnịurầmrì hai tiếng.

Nhưng rất nhanh, cô cách một lớpquầnáo giữ chặtbàntay của người đàn ông kia lại, thởhổnhểnngập ngừng nói: “Nhật Minh, bây giờ không được.”

“Em xem em cũng có phản ứng rồi, vì sao lại không được?”

Nói xong, Phạm Nhật Minh như là cố ý làmchuyệnxấu, động táctayvuốtvecàng tăng thêm lực độ hơn một chút nữa, khiến ngườidướithân không nhịn đượcrunrẩy.

Nhưng ngay cả khi như vậy, Nguyễn Khánh Linh vẫn một mực giữ lại một chút lý trí còn sót lại cuối cùng.

Hôm nay Phạm Nhật Minh rất khác thường ngày, còn có chuyện anh nói mà không giữ lời, hơn nữa còn có cô thư ký kia của anh.

Tất cả những điều này đều làm cho Nguyễn Khánh Linh thấy tức giận, cả một ngày hôm nay cô luôn rất khó chịu, dựa vào cái gì mà người đàn ông này vừa trở về là có thể chiếmtiệnnghi của cô?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Khánh Linh căng cứng, thật vất vả mới có thể từ trong nụ hôn sâu của người đàn ông kia tránh ra, cô nhân cơ hội này với tay bật đen, lúc đen được bật sáng, dưới mí mắt của hai người lập tức bị ánh đèn chiếu rọi, mà động tác của Phạm Nhật Minh đột ngột dừng lại.

Đợi cho đến khi hai người bọn họthíchứng được với ánh sáng, Phạm Nhật Minh lạiápsátđến, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng của cô gái kia, anh thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy? Sao mặt mày khó chịu thế này.”

Gavin đối với cô mang theo tâm tư gì hiển nhiên là cô biết, đã vậy còn muốn đi ra ngoài với người ta vào giờ này, chẳng khác nào là tự dâng mìnhvàomiệngsói.

Trong lòng Nguyễn Khánh Linh càng nghĩ càng cảm thấy sợ, lại vì ý nghĩ muốn trảthùvừa rồi của chính mình không ngừng có cảm giáchổthẹn.

Nếu Phạm Nhật Minh thật sự không có làm cái gì, nhưng cô cứ như vậy mà nghi ngờ anh thì cô có bao nhiêu phần quá đáng?

Huống chi, cô còn rất hiểu Nhật Minh, tính cách của anh căn bản là sẽ không nảy sinhýđồ gì với người phụ nữ khác. Chắc chắn là vì anh đang bận rộn chuyện gì đó cho nên mới không thể trở về được.

Đúng vậy, Nguyễn Khánh Linh, từ giờ trở về sau mày đừng có suy đoán lung tung nữa, đi ngủ sớm một chút, không phải không có chuyện gì xảy ra sao?

Trước khi ngủ cô còn gọi lại cho Gavin một cuộc điện thoại tỏ vẻ xin lỗi, sau đó cũng không chờ đối phương nói gì mà vội vàng cúp máy.

Gavin tuy cảm thấy rất mất mát, nhưng anh ta cũng cảm thấy đây là điều đương nhiên.

Đây mới chính là người con gái mà anh ta thích, có nguyên tắc của chính mình, có lòng tự trọng và tôn trọng bản thân.

Bên kia, Phạm Nhật Minh sau khi cúp điện thoại, lúc đang định đi ngủ thì bỗng nhiên cảm giác được dướibụngdâng lên mộttrận khô nóng, loại cảm giác này anh vô cùng quen thuộc.

Chỉ khi ở bên cạnh cô gái ngốc kia trong anh mới xuấthiện loạicảmgiác này.

Nhưng hiện tại, loại cảm giáckhônóng này không thể giải thích được cho nên càng thêm khác thường.

Trong sự mơ màng và khó chịu, Phạm Nhật Minh nhớ tới vừa rồi lúc đang chơi bowling, Ôn Thục Nhi cóđưamột cốcnướcqua cho anh, lúc ấy anh không hề để ý gì cả, bởi vì cô ta chuẩn bị cho tất cả mọi người, thậm chí chính cô ta cũng có một ly.

Anh nhận lấy uống một ngụm, nhưng cuối cùng vẫn lo lắng cho nên âm thầm mang cốc của mình đổi với cốc của cô ta, chẳng lẽ nào trong tất cả các cốc nước của cô ta đều bịbỏthuốc sao?

Phạm Nhật Minh đang suy nghĩ như vậy, anh cảm thấythândưới càng lúc càngnóng rực, bứcbối cực kỳ.

Lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, một bóng dáng thon gầy nhanh chóng tiến vào.

Anh nhíu mày, lúc này đèn điện trongphòngđều được chỉnh sang chếđộngủ cho nên ánh sáng bấy giờ vô cùng mờ ảo.

Đợi cho đến khibóngdáng kia tới gần, Nhật Minh mới thấy rõ đó chính là Ôn Thục Nhi.

Hóa ra là cô ta đã uốnghếtcốc nướcchứa thuốc mà đáng ra người uống phải là Phạm Nhật Minh.

Cho nên hiện tại cả người Ôn Thục Nhikhônóng không tài nào chịu được. Cô ta vốn đangmặcáongủ, nhưng lúc này ngay cả mặt mũi cũng không cần nữa, trực tiếp cởibỏváy ngủcủachính mình, chỉ còn để lại bộ đồlót*ren, sau đóáp sát*vàocơ thể của Phạm Nhật Minh.

Người đàn ông đối với sự tiếp xúc của cô ta, bởi vì có tác dụng củathuốc*nên rốt cuộc vẫn là mong ngóng. Nhưng mà giờ phút này đây đầu óc của Phạm Nhật Minh lại tỉnh táo một cách lạ thường.

Anh muốn Khánh Linh, hiển nhiên cũng chỉ muốn phát sinhquan**hệ với cô.

Còn về người phụ nữ trước mắt, cho dù người kia cócởi**bỏ hoàn toàn đứng trước mặt anh, anh cũng dậy nổi một chúthứngthú.

Phạm Nhật Minh mạnh mẽ đứng dậy, túm lấy người phụ nữ trên người mình kéo xuống, anh bước nhanh ra ngoài.

Nhưng sau khi uống phảithuốc, sức lực của Ôn Thục Nhi bỗng nhiên lại mạnh hơn rất nhiều, ômlấyđùi của người kia, khó chịu cọxátbộ ngực**Chínhmình vào châncủađối phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK