Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1196

Sự đố kỵ, ghen ghét gần như nuốt chửng cô ta. Dù Nguyễn Khánh Linh muốn nói gì với cô ta đi chăng nữa thì cô ta cũng bỏ qua hết, không thèm để ý đến cô mà đi thẳng vào nhà.

Nguyễn Khánh Linh thấy Nguyễn Khánh Nga không quan tâm đến mình thì cảm thấy hơi bất lực. Thế nhưng cô không đuổi theo mà chỉ thở dài một cái rồi lặng lẽ rời đi.

Cô đã làm hết những chuyện mà bản thân có thể làm rồi, chỉ là cái tính cách không chịu thua thiệt này của Nguyễn Khánh Nga rồi có ngày sẽ hại chính bản thân cô ta cho mà xem.

Thật ra thì Nguyễn Khánh Linh cũng không thông cảm với Nguyễn Khánh Nga cho lắm nhưng nếu cô ta thực sự xảy ra chuyện gì thì cuối cùng người đau lòng nhất cũng vẫn là bà nội, và điều này thì có thể khiến bệnh tình của bà nội chuyển biến xấu đi.

Thế nên, vì bà nội nên Nguyễn Khánh Linh chắc chắn sẽ không thể bỏ mặc Nguyễn Khánh Nga được.

Trời tối.

Nguyễn Khánh Nga đang trên đường về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Vừa về đến cổng khu mà cô ta đã nghe thấy tiếng các cô các bác đang bàn tán xôn xao về chuyện gì đó một cách rất hăng hái.

Cô ta luôn bày tỏ thái độ kính trọng nhưng lại không hề gần gũi với những người đó. Mặc dù bây giờ cô ta đã trở nên nghèo túng một cách thảm hại rồi nhưng cốt cách con gái nhà giàu đã ăn sâu vào máu cô ta vẫn không hề tiêu tan.

Chính lý do này khiến tự động tránh xa những người này, những người mà cô ta tự xếp vào hạng người thấp kém.

Thế nhưng khi đi ngang qua họ thì cô ta lại vô tình nghe thấy mấy từ “xổ số, giàu to, thưởng nhà”

cái gì gì đó.

Bây giờ Nguyễn Khánh Nga đã nghèo đến phát điên rồi. Số tiền ít ỏi cô ta kiếm được khi làm việc trong một quán bán xiên que cay không đủ để duy trì cuộc sống hiện tại. Huống hồ sau này khi đứa bé trong bụng cô ta ra đời thì sẽ càng có nhiều việc cần đến tiền hơn nữa.

Cô ta nghĩ đủ mọi cách để có thể kiếm tiền nhưng khi nhìn thấy cô ta thì những người bạn đã từng có qua lại trước đây cũng tránh như tránh chuột, không tránh được thì chỉ ước sao cho cô ta biến đi càng nhanh càng tốt.

Tính cách của Nguyễn Khánh Nga cũng rất kiêu ngạo, mới nói chuyện nhỏ nhẹ được vài câu mà cô ta đã tức mình rồi cho hết cách thức liên lạc của những người đó vào danh sách đen. Cuối cùng cô ta chỉ có thể ở lại thành phố này để sinh sống như một con chuột trốn chạy ngoài đường.

Thế nhưng khi vừa nghe thấy những từ đi thì cả người cô ta run lên bần bật ngay tức khắc. Cô ta cố gắng đi chậm lại một chút rồi lắng nghe tin tức từ phía những người này một cách cẩn thận.

Đúng lúc đó có một ông cụ nhìn thấy Nguyễn Khánh Nga, vậy là ông ta vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô ta rồi nói: “Ây con bé này, mọi người đều biết hoàn cảnh trong nhà cô rồi. Ngày mai trong trung tâm thương mại sẽ tổ chức vòng quay may mắn, nghe bảo xác suất trúng thưởng rất cao. Thế nên chúng tôi định đi xem xem thế nào, hay là cô cũng đi luôn đi?”

Nguyễn Khánh Nga nghe vậy thì ho khan hai tiếng rồi che đậy dáng vẻ xấu hổ vì nghe lén mà bị phát hiện của mình đi rồi giả vờ nói: “Mọi người xem kỹ lại đi, mấy cái này chỉ là giả thôi, tôi làm gì có thời gian dành cho mấy chuyện như thế này đâu.”

Nguyễn Khánh Nga chỉ nói thế với ông cụ đó thôi, còn dĩ nhiên là cô ta chắc chắn sẽ đến đó rồi. Nếu đã có hoạt động khen thưởng miễn phí thì cứ tham gia chứ, biết đâu lại trúng.

Bây giờ, hễ cứ là chuyện có thể kiếm ra tiền thì cô ta đều thử một lần.

Thế nên Nguyễn Khánh Nga đã xuất hiện tại địa điểm tổ chức vòng quay may mắn vào ngày hôm sau.

Vì nhân viên đã được thông báo qua và được xem trước hình ảnh về Nguyễn Khánh Nga nên khi cô ta xuất hiện, nhân viên đã gọi điện báo cho Phạm Nhật Minh ngay lập tức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK