Chương 1293
Sau khi xác nhận vết thương trên người anh không sao, cho dù Phạm Nhật Minh có muốn làm bất cứ cái gì, Nguyễn Khánh Linh cũng không cho anh làm bừa.
“Đến tận bây giờ anh vẫn chưa ăn gì, hẳn là đói bụng rồi đi. Để em về nhà nấu cháo cho anh, anh ngoan ngoãn chờ ở đây, nghe không?”
Phạm Nhật Minh cảm thấy rất bất đắc dĩ, anh không muốn cô rời đi, nhưng lại buộc phải nói đồng ý.
Nguyễn Khánh Linh hiếm khi mới thấy người đàn ông lộ ra vẻ mặt này, vừa có chút u oán, lại xen chút ấu trĩ. Thấy anh như vậy tâm trạng của cô hậm hực vì Lãnh Nhược Giai vừa xuất hiện ban nãy, lúc này đã dần trở nên tốt hơn.
Nguyễn Khánh Linh lại hôn Phạm Nhật Minh một cái, sau đó cô cầm hộp giữ nhiệt rời khỏi phòng bệnh.
Ai ngờ, cô vừa mới đi tới cửa, bỗng nhiên bị người ta ngăn cản.
Sau khi Nguyễn Khánh Linh thấy rõ người ngăn mình là ai, sắc mặt cô lại không nhịn được lập tức sầm xuống.
Tại sao lại là người phụ nữ này? Tại sao cô ta vẫn chưa đi?
Lãnh Nhược Giai đứng trước mặt Nguyễn Khánh Linh, bởi vì cô ta tương đối cao, cho nên trực tiếp chặn trước mặt lối đi của Nguyễn Khánh Linh.
Nguyễn Khánh Linh rất thiếu kiên nhẫn, chủ yếu là vì người phụ nữ này hai lần ba lượt quấy nhiễu không nói làm gì, cô ta còn dám ao ước đến chồng cô.
Nghĩ vậy, cô lập tức hỏi: “Cô lại có chuyện gì thế?”
Lúc này Lãnh Nhược Giai đã điều chỉnh tốt tâm thái của bản thân, chỉ cần cô ta coi trọng món đồ nào đó, hay là người cũng giống như vậy, chỉ cần là thứ hay người cô ta muốn, chắc chắn cô ta sẽ giành đến tay cho bằng được.
Thế nên, lúc này cô ta lấy tư thái bễ nghễ nhìn Nguyễn Khánh Linh. Thấy trên tay cô đang cầm hộp giữ nhiệt, cô ta nhếch miệng lên trào phúng nói: “Hừ, những việc cô làm bây giờ có khác nào bảo mẫu đâu? Sao cô lại có thể mặt dày ở lại bên cạnh Phạm Nhật Minh như thế nhỉ? Tôi đây còn thấy xấu hổ thay cô đấy.”
Nghe vậy, trái lại Nguyễn Khánh Linh không cảm thấy tức giận lắm, chỉ cảm thấy rất hoang đường, rất muốn cười.
Cái gì gọi là cô ta cảm thấy xấu hổ thay mình?
Lẽ nào cô ta không ý thức được hành vi dính chặt lấy một người có vợ như cô ta bây giờ mới đáng xấu hổ sao?
Chẳng qua là, cho dù Nguyễn Khánh Linh có nghĩ về cô ta thế nào đi chăng nữa, thì với cái tính cách thiện lương của mình, cô sẽ không lôi khuyết điểm của người ta ra nói ngay trước mặt. Nghĩ vậy, cô chỉ nói: “Tôi nghĩ những thứ này trước đó chồng tôi đã nói rất rõ ràng với cô rồi.”
Nói xong, Nguyễn Khánh Linh lập tức muốn vòng qua người cô ta rời đi.
Thế nhưng làm sao Lãnh Nhược Giai có thể đồng ý cho cô đi dễ dàng thé được, cô ta nhấc tay lên ngăn cản Nguyễn Khánh Linh thêm lần nữa.
Bởi vì những lời cô vừa mới nói đã khiến cho sắc mặt của Lãnh Nhược Giai rất khó coi, cô ta nói thẳng: “Nguyễn Khánh Linh, cô có dám đấu một trận với tôi không?”
Nguyễn Khánh Linh vốn chẳng có tình tình háo thắng. Cô nhìn Lãnh biểu hiện kiêu ngạo của Nhược Giai, vẫn giữ trạng thái tỉnh táo như cũ lắc đầu, hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải đấu với cô?”
Lãnh Nhược Giai không nghĩ tới cô lại trả lời như vậy, cô ta im lặng một chút, sau đó híp mắt phượng lại, ánh mắt mang theo sự khinh thường, trao phúng nói: “Phạm Nhật Minh ưu tú như vậy, một thứ bỏ đi sao xứng đứng chung một chỗ với anh ấy? Cô không dám đấu một trận với tôi, vậy tôi đây sẽ ngầm thừa nhận cô là cái thứ bỏ đi kia. Sau đó tôi lại muốn theo đuổi Phạm Nhật Minh, cô lấy tư cách gì mà hỏi lại.”