Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1277

Cô rút tay mình về, không quay đầu lại mà muốn đi về phía trước. Bây giờ cô không muốn nói chuyện với Phạm Nhật Minh, huống chi hai tay của người đàn ông kia còn vừa nắm tay của người phụ nữ khác, hơn nữa lúc cô nhìn thấy, tay anh còn đặt ở ngang hông cô ta!

Nguyễn Khánh Linh càng nghĩ càng tức giận, trên mặt tràn đầy cảm xúc không vui.

Phạm Nhật Minh cũng biết lần này đúng là lỗi của mình, anh vòng qua người phụ nữ chặn trước mặt cô, ôm lấy cô và ấn đầu cô vào trước ngực của mình, anh nói: “Không phải như em thấy đâu, lúc khiêu vũ với cô ta anh chỉ có lệ thôi, không có ý gì khác.”

Tuy nhiên, Nguyễn Khánh Linh không nói gì, cô im lặng và ngoan cố muốn đẩy người đàn ông ra.

Rõ ràng cô gái trong ngực anh bé nhỏ đến vậy, anh lại không ngờ rằng khi cô tức giận thì lại mạnh mẽ đến như thế.

Phạm Nhật Minh cố chấp không chịu buông cô, anh nâng mặt cô lên rồi nghiêm túc giải thích thêm một lần nữa: “Em nghe anh nói, sở dĩ anh khiêu vũ với người phụ nữ đó là vì anh trai của cô ta. Trước đây anh từng hợp tác với anh ta trên phương diện làm ăn, cho nên lần này xem như là giữ thể diện cho anh trai cô ta nên mới khiêu vũ với cô ta.”

Phạm Nhật Minh cảm thấy sự kiên nhẫn của anh với người phụ nữ này thật sự tốt một cách đáng kinh ngạc.

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt có chút đỏ lên, có vẻ không tin lắm, trong giọng nói còn có một sự ghen tị rất rõ: “Vậy hai người khiêu vũ thì cứ khiêu vũ thôi, cô ta còn dựa sát vào người anh như vậy, như muốn hôn anh đến nơi… Cũng không nhìn thấy anh đẩy cô ta ra…”

Vẻ mặt của Phạm Nhật Minh nghiêm túc, nhưng lại bị lời nói của cô khiến cho cảm thấy buồn cười, không khỏi nhéo nhéo chóp mũi cô, cười cưng chiều nói: “Ai nói anh không muốn đẩy cô ta ra? Anh vừa định đẩy ra thì em đã xuất hiện, còn không nói một lời đã bỏ chạy, em nói xem anh phải làm thế nào đây?”

Nghe anh giải thích, cơn ghen của Nguyễn Khánh Linh cuối cùng cũng nguôi ngoai, cô không né tránh vòng tay của người đàn ông nữa, chỉ lẳng lặng nhấc tay xoa xoa tay cho người đàn ông.

Phạm Nhật Minh nhìn động tác đột ngột này của cô, cảm thấy có phần kỳ lạ, hỏi: “Em làm gì vậy?”

Ai ngờ cô gái nhỏ cúi đầu, lông mi khẽ rung rung, nói: “Vừa rồi tay của anh chạm vào cô ta. Em lau cho anh.”

Phạm Nhật Minh bật cười thành tiếng, không ngờ cô có thể đáng yêu như vậy ngay cả khi đang ghen.

Nhưng mà, anh thật sự đứng yên không nhúc nhích nữa, để cho cô lau tay. Rõ ràng là một hành động ngây thơ nhưng Nguyễn Khánh Linh không làm cho anh khó chịu dù chỉ một chút, ngược lại còn yêu thương sự ngốc nghếch của cô.

Đôi mắt đen của người đàn ông nhìn cô chăm chú, anh cười hỏi: “Em ghen à?”

Nguyễn Khánh Linh không nói, nhưng Phạm Nhật Minh không chịu buông tha cô một cách dễ dàng.

Thấy người phụ nữ định rút tay về, anh nắm tay cô lại, bao trọn trong lòng bàn tay của mình, nâng cằm của cô lên rồi nói: “Nếu em không nói, anh sẽ xem như em đồng ý nhé?”

Nguyễn Khánh Linh cau mày sửa lại: “Em không ghen, chỉ là tức giận. Ai bảo anh khiêu vũ với người phụ nữ khác trước mặt mọi người? Người khác nhìn thấy thì mặt mũi của em phải để ở đâu?”

Phạm Nhật Minh nhìn thấy người phụ nữ này rõ ràng là đang ghen tị nhưng vẫn cứng miệng, trong lòng muốn trêu ghẹo một chút.

Anh thở dài, làm bộ định buông cô ra, vừa nhìn cô vừa nói: “Vậy là em không ghen đúng không, thế anh quay lại đó nhé? Vừa lúc có chuyện cần bàn với anh trai của cô ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK