Chương 1152
Muốn Phạm Nhật Minh miêu tả Nguyễn Khánh Nga thì thật sự làm khó anh rồi.
Mặc dù anh đã từng gặp Nguyễn Khánh Nga nhưng người phụ nữ đó luôn muốn hại Nguyễn Khánh Linh nên khi anh thấy cô ta thì chỉ hận không thể khiến cô ta biến đi càng xa càng tốt, làm gì có tâm trạng nhìn kỹ cô ta nữa.
Lúc này, dường như Nguyễn Khánh Linh đứng phía sau anh nhận ra suy nghĩ của anh.
Cô mỉm cười không phát ra tiếng, rồi bước ra nói: “Em ấy nhỏ tuổi hơn cháu một chút, chiều cao tương đương cháu, dáng người cũng gần như nhau, tóc ngắn, uốn xoăn, nhuộm màu nâu.”
“Cháu nói thế khiến bác có chút ấn tượng…”
Bỗng nhiên, một bác gái trong số đó mở miệng, bác ấy cau mày nghĩ lại, cảm thấy trong đầu có một cô gái như thế, hơn nữa, cũng chỉ có mấy người phụ nữ nhuộm tóc ở đây, bác ấy ngẫm lại thì hình như nghĩ ra được một người…
Phạm Nhật Minh bổ sung thêm một câu: “Cô ta vừa mới chuyển vào đây không lâu, chồng cô ta là một con ma cờ bạc.”
Anh vừa nói dứt câu thì bác gái vừa nãy bảo không biết và các bác trai, bác gái khác cũng phản ứng lại kịp, vừa nhắc tới ma cờ bạc, cả người phụ nữ mới lấy chồng về đây thì trong nháy mắt bọn họ đã biết là ai.
“Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi.”
Bác trai, bác gái nói xong, nở nụ cười trên môi, nhưng không nói Nguyễn Khánh Nga ở đâu, cứ chỉ nhìn họ cười, giống như đang ám chỉ điều gì đó.
Đương nhiên Phạm Nhật Minh hiểu, không nói nhiều, trực tiếp rút tờ séc viết ra mấy con số.
Anh ra ngoài chỉ mang thẻ và séc, không có tiền mặt, cho nên ký séc cho bọn họ.
Nhưng mà mấy bác trai, bác gái đó nghiêm mặt không cần: “Cậu nhóc này, cháu không hiểu ý mấy bác thật hay giả bộ vậy hả? Mấy bác lấy tờ giấy đấy làm gì?”
Phạm Nhật Minh không ngờ bọn họ lại phản ứng như vậy.
Anh há miệng muốn giải thích nhưng lại cảm thấy bất lực, cho dù anh giải thích thì chưa chắc bọn họ đã hiểu.
Rất hiếm khi Nguyễn Khánh Linh thấy Phạm Nhật Minh vừa quẫn bách vừa không biết làm thế nào như lúc này, cô không nhịn được bật cười, may mà cô mang theo tiền mặt, vì thế cô rút toàn bộ tiền trong ví ra đưa cho bọn họ.
Một xấp thật dày.
Bác trai, bác gái nhìn thấy thì ngây người ra, không ngờ Nguyễn Khánh Linh lại đưa hết tiền cho bọn họ, thấy cô không phải nói đùa thì bọn họ bật cười ha hả, vô cùng vui mừng nhận tiền của cô, sau đó nói địa chỉ cho hai người biết.
Phạm Nhật Minh dắt tay Nguyễn Khánh Linh đi vào thì hỏi: “Chỉ là một thông tin mà thôi, hà tất gì em phải đưa hết toàn bộ tiền họ bọn họ?”
Nhưng mà Nguyễn Khánh Linh cũng không để ý, cô hỏi ngược lại: “Anh còn nói em, bọn họ không biết séc thế nào mà anh cứ ký séc cho họ, thực ra bọn họ cũng rất đáng thương, lại có nhiều người như thế, mỗi người cũng chẳng lấy được bao nhiêu.”
Nghe vậy, ánh mắt người đàn ông nhìn cô thêm mấy phần dịu dàng.
Hai người đi tới cửa nhà Nguyễn Khánh Nga, gõ cửa, đợi một lúc cũng không thấy ai ra mở cửa cả.
Có lẽ đi làm hết rồi.
Nhưng cũng may, mấy bác vừa nãy nói cho bọn họ biết chỗ làm việc của cô ta, hai người lại đi tìm.
Nguyễn Khánh Nga làm việc ở một quán súp cay gần nhà.